Chi tiết bài viết
Đường chân trời đã mất - Chương 6-6
“Tôi nghĩ, chắc không phải là tôi chứ?”
“Tôi muốn nói đó là tôi”, Conway trả lời, “và lý do của tôi có lẽ cũng đơn giản nhất – tôi rất thích nơi này”.
Không lâu sau đó, Conway lại đi bộ một mình trong sân bên cạnh hồ sen như mọi khi, việc này đã trở thành một thói quen. Từ cơ thể đến tâm hồn cậu đều cảm nhận được sự dễ chịu khác thường, một cảm giác hoàn hảo, cậu rất thích ở lại Shangri-la. Không khí ở đây làm cho con người thấy bình tâm, còn sự thần bí của nó lại làm cho người ta thấy hứng thú, mọi cảm giác đều làm cho con người cảm thấy cân bằng. Sau một số ngày ở đây, cậu dần dần có một kết luận kỳ diệu đối với ngôi chùa Lạt-ma và những cư dân ở đây. Cậu vẫn luôn suy nghĩ nhưng trong lòng lại rất bình thản. Cậu giống như một nhà toán học đang suy nghĩ những vấn đề sâu sa và quá lo lắng về nó, nhưng sự lo lắng đó xem ra lại rất bình tĩnh và không hề liên quan đến bản thân cậu.
Về Bryant, Conway quyết định vẫn nghĩ và gọi anh ta là Barnard, như vậy, hành vi thiếu đạo đức và thân phận của anh ta sẽ lập tức tiêu tan trong khung cảnh tuyệt đẹp này, trừ một câu nói của anh ta – “Toàn bộ trò chơi đều biến mất”. Conway phát hiện thấy mình rất nhớ câu nói này, ý nghĩa của nó có lẽ còn sâu sắc hơn cả điều mà tay người Mỹ kia muốn diễn đạt; cậu thấy nó không những thể hiện rõ tình hình kinh doanh của ngành ngân hàng Mỹ và công ty tín thác, mà nó còn rất phù hợp với tình hình ở Baskul, Deli và London, nó còn thích hợp với sự khuếch trương lãnh thổ và triển khai chiến tranh, cùng với sự kết hợp của lãnh sự quán, đặc quyền thương mại và các bữa tiệc của Chính phủ; bầu không khí mê muội của sự tiêu vong và hủy diệt bao trùm khắp thế giới, và sự thất bại hoàn toàn của Barnard có lẽ chỉ là sự diễn kịch của anh ta. Toàn bộ trò chơi sắp biến mất hoàn toàn, nhưng điều may mắn là người chơi không vì sự biến mất của trò chơi mà bị đưa đi phán xét theo quy luật. Nhìn từ góc độ này, các nhà tài chính là người bất hạnh nhất.
Nhưng ở đây, Shangri-la, mọi chuyện đều chìm trong bầu không khí tĩnh lặng. Trên bầu trời không có ánh trăng, các vì sao sáng lấp lánh lạ thường. Trên đỉnh núi Karakal hùng vĩ phủ đầy thứ ánh sáng màu xanh nhạt. Conway cảm thấy như nếu kế hoạch có sự thay đổi, nếu những người phu kiệu đưa hàng từ thế giới bên ngoài đến ngay, thì bản thân cậu cũng không vì bớt được thời gian chờ đợi mà sung sướng đến phát cuồng lên! Barnard cũng sẽ không như thế, Conway vừa nghĩ vừa mỉm cười. Quả thực đó là một điều rất thú vị, đến lúc đó cậu bỗng nhận thấy rằng mình vẫn quý Barnard, hoặc là Barnard vẫn chưa phát hiện được sự thú vị đó. Xét từ một góc độ khác, vì sự tổn thất 100 triệu đô-la mà đẩy một con người vào tù thì cũng không có gì là quá đáng. Giả dụ như thứ mà anh ta đánh cắp chỉ là một chiếc đồng hồ thì đã tốt hơn nhiều. Nhưng cuối cùng, một con người đã làm thể nào mà đánh mất được 100 triệu đô-la chứ? Có lẽ, một vị trong nội các đã tuyên bố rằng mình quyên góp toàn bộ tài sản cho Ấn Độ, với ý nghĩa này có lẽ nghe hợp lý hơn.
Rồi sau đó, cậu một lần nữa tưởng tượng ra mình theo chân các phu kiệu rời khỏi Shangri-la, trải qua cuộc hành trình dài bất tận và gian khổ, cuối cùng cũng đến được căn nhà gỗ của một người làm vườn nào đó ở Sikkim hoặc Baltistan - lúc đó, đáng ra cậu phải mừng đến phát cuồng lên, nhưng có lẽ cậu sẽ cảm thấy một chút thất vọng. Sau đó, chính là cái bắt tay và phần tự giới thiệu ở lần đầu gặp mặt, trên ban-công của hội sở câu lạc bộ bắt đầu nâng cốc chúc mừng; từng khuôn mặt ánh lên màu đồng dưới ánh mặt trời nhìn thẳng vào cậu không hề dấu diếm. Đến Deli, không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ có cuộc phỏng vấn với phó vương và CIC tổng đốc và tổng tư lệnh cũng như những nghi lễ của những người phục vụ quấn khăn trên đầu, rồi còn những bản báo cáo không ngừng phải chuẩn bị và nộp lên. Hoặc là, thậm chí có thể trở lại Anh và Nhà Trắng, chơi vài ván bài trên những con tàu lộng lẫy; viên thư ký bắt tay cậu bằng bàn tay mềm mại; đón nhận cuộc phỏng vấn của báo chí; rồi những người phụ nữ với giọng điệu khao khát tình dục – “Thật thế chứ? Ngài Conway, vậy khi Ngài ở Tây Tạng….?” Không có điều gì phải nghi ngờ, cậu chỉ cần dựa vào những điều kỳ lạ đã từng trải qua thì ít nhất cũng đủ ăn trong vài tháng. Nhưng cậu thích sống như vậy sao? Cậu nghĩ đến một câu nói của Gordon viết trong nhật ký những ngày cuối cùng ở Khartoum: “Tôi nguyện sống cùng Chúa cứu thế giống như một vị tăng khổ hạnh, tôi không muốn phải đi ăn tối hàng ngày ở London”. Conway cũng không hoàn toàn ghét bỏ cuộc sống như vậy-đây chỉ là một kiểu dự cảm, cứ nói về những câu chuyện đã qua của cậu có lẽ sẽ làm cậu thấy khó chịu, không chừng còn làm cậu đau khổ thêm.
Trong lúc cậu còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì ông Trương đột nhiên bước đến. “Thưa Ngài”, người Trung Quốc này cất lời, giọng nói của ông dịu dàng, ngữ điệu đầy, hơi nhanh đầy hưng phấn, “Tôi rất hân hạnh được cho Ngài biết một thông tin có ý nghĩa quan trọng…”
Ban đầu, Conway cho rằng, chắc chắn là những người phu kiệu đã đến. Điều kỳ lạ là, cậu vừa mới nghĩ đến thông tin này. Cậu cảm thấy một cơn đau còn mạnh hơn cả tưởng tượng đang quanh quẩn trong đầu. “Thật sao?” Cậu trả lời một cách nghi ngờ.
Ông Trương thể hiện vô cùng phấn khích. “Thưa Ngài thân mến, xin chúc mừng Ngài”, ông ta tiếp tục nói, “Tôi rất vui vì ít nhiều cũng đã làm được chút việc cho Ngài – tôi đã cố gắng giới thiệu nhiều lần, Đại Lạt Ma của chúng tôi đã đưa ra quyết định. Ông muốn gặp Ngài ngay bây giờ”.
Conway mở tròn mắt ngạc nhiên nói: “Những điều ông nói không rõ ràng gãy gọn như mọi khi, ông Trương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đại Lạt Ma muốn gặp Ngài”.
“Điều này tôi không hiểu. Nhưng nó có gì đặc biệt?”
“Bởi vì đây là một chuyện rất khác thường, hơn nữa chưa từng có tiền lệ trong lịch sử - Cho dù tôi luôn cố gắng giới thiệu, nhưng không hề hy vọng việc này có thể trở thành hiện thực. Hai tuần trước Ngài mới đến đây, bây giờ Ngài được gặp Người rồi! Từ trước đến giờ chưa bao giờ nhanh đến thế!”
“Tôi vẫn không hiểu, ông biết đấy. Tôi sẽ đi gặp Đại Lạt Ma của các ông – Tôi biết rằng điều này rất hay. Nhưng còn có việc gì khác nữa không?”
“Điều này còn chưa đủ hay sao?”
Conway cười nói: “Đương nhiên là đủ rồi, ông yên tâm – Tôi sẽ không thất lễ đâu. Thực ra, điều này khác hẳn với những gì tôi nghĩ trước đây. Nhưng bây giờ thì nó đã không còn cần thiết nữa rồi. Đương nhiên, tôi rất hân hạnh, và cũng rất vinh hạnh nếu có thể được gặp Người. Cuộc gặp sẽ diễn ra vào lúc nào?”
“Ngay bây giờ. Tôi được cử đến đưa Ngài đi gặp Người”.
“Bây giờ liệu có muộn quá không?”
“Không sao, thưa Ngài thân mến, Ngài sẽ nhanh chóng biết thêm rất nhiều chuyện. Cá nhân tôi cũng rất vui mừng vì điều đó, quãng thời gian này – luôn làm cho các Ngài phải bối rối – bây giờ đã đến hồi kết thúc rồi. Xin hãy tin tôi, nhiều lúc tôi không thể không dấu Ngài một số chuyện, đó đều là bất đắc dĩ thôi – tôi cũng rất ghét điều đó. Được biết không còn phải dấu giếm nữa sẽ làm tôi rất vui, những chuyện không vui sẽ không quay trở lại nữa”.
“Ông quả là một con người kỳ lạ, ông Trương”, Conway trả lời, “Được rồi, chúng ta đi thôi, không cần phải giải thích thêm điều gì nữa. Tôi đã chuẩn bị xong rồi, cảm ơn những lời nói của ông. Xin hãy dẫn đường”.
Bản dịch riêng cho www.luyendichtiengtrung.com