Chi tiết bài viết
Chi tiết bài viết

Đường chân trời đã mất - Chương 2-4

Đường chân trời đã mất - Chương 2-4 Lúc này Conway mới quay lại nói với các bạn: “Rất tiếc, những điều hắn nói được với tôi rất ít, ý tôi là những điều hắn nói rất xa so với những gì chúng ta muốn biết. Chỉ biết rằng hiện chúng ta đang ở Tây Tạng, điều này thì rất rõ. Đến cả việc vì sao hắn lại đưa chúng ta tới đây, hắn cũng không đưa ra được sự giải thích nào có liên quan, nhưng hình như hắn biết chúng ta đang ở chỗ nào, nhưng tôi cho rằng hình như hắn nói gần đây có một ngôi chùa Lạt ma, đi theo núi, tôi nghĩ chúng ta có thể kiếm được chút gì để ăn ở đó, và còn tránh được

chuong 2 photo Chuong2_zpse6b06787.jpg

Lúc này Conway mới quay lại nói với các bạn: “Rất tiếc, những điều hắn nói được với tôi rất ít, ý tôi là những điều hắn nói rất xa so với những gì chúng ta muốn biết. Chỉ biết rằng hiện chúng ta đang ở Tây Tạng, điều này thì rất rõ. Đến cả việc vì sao hắn lại đưa chúng ta tới đây, hắn cũng không đưa ra được sự giải thích nào có liên quan, nhưng hình như hắn biết chúng ta đang ở chỗ nào, nhưng tôi cho rằng hình như hắn nói gần đây có một ngôi chùa Lạt ma, đi theo núi, tôi nghĩ chúng ta có thể kiếm được chút gì để ăn ở đó, và còn tránh được cái lạnh. Hắn gọi nơi đó là Shangri-La, trong tiếng Tạng, “La” có nghĩa là “đường núi”. Hắn nhấn mạnh rằng chúng ta phải đến đó”.

“Theo tôi, chúng ta chả có lý do gì để đến đó”. Mallison nói. “Sau những việc đó, hắn hoặc đã bị rối loạn thần kinh rồi, chẳng phải như thế hay sao?”

“Về điểm này, anh cũng không biết nhiều hơn tôi. Nhưng nếu không đến đó thì chúng ta có thể đi đâu?”

“Đến bất kỳ chỗ nào mà anh muốn đến, tôi không cần biết. Nhưng điều tôi dám khẳng định là đây là Shangri-La, giả sử nếu theo hướng đó, nhất định còn phải cách thể giới văn minh đến hàng dặm. Nếu chúng ta rút ngắn chứ không phải kéo dài khoảng cách thì tôi sẽ thấy rất vui. Thật đáng chết, anh không có ý định đưa chúng tôi trở về hay sao?”

Conway trả lời một cách nhẫn nại: “Tôi nghĩ rằng anh vẫn chưa thật sự hiểu hết về hoàn cảnh của chúng ta hiện nay, Mallison. Chúng ta đang ở cái nơi rất hiếm người biết đến trên thế giới, tức là đối với cả đội thám hiểm được trang bị đầy đủ thì đây cũng là một nơi đầy khó khăn và nguy hiểm. Anh nghĩ xem, trong vòng vài trăm dặm quanh đây có lẽ đều là nơi hoang vu không một bóng người, trở về được đến Peshawar có lẽ chỉ có trong truyện Nghìn lẻ một đêm thôi”.

“Tôi nghĩ rằng chúng ta không thể làm được”. Cô Brinklow nói một cách nghiêm túc.

Barnard cũng gật đầu tán đồng: “Nếu ngôi chùa Lạt ma đó ở gần đây thì chúng ta chỉ có thể đến đó thôi”.

“Hoặc là chúng ta sẽ gặp may”, Conway cũng thể hiện đồng ý, “Sau những việc này, chúng ta không có đồ ăn, hơn nữa như các anh đã thấy đấy, ở những nơi hoang vu như thế này không dễ gì có thể tồn tại. Sau vài tiếng nữa, chúng ta đều phải nhịn đói, hơn nữa, nếu tối nay mà vẫn còn ở đây thì chúng ta không thể tránh khỏi những nhưng cuồng phong và cái lạnh thấu xương. Sẽ khó chịu lắm đấy. Theo tôi, hy vọng duy nhất của chúng ta là có thể tìm thấy ai đó, nhưng chúng ta ngoài việc bắt đầu tìm kiếm nơi có người ra thì còn có thể đi tìm ở đâu nữa?”

“Nếu đó là một cái bẫy thì làm thế nào?” Mallison hỏi, nhưng Barnard đã có cho cậu ta một câu trả lời. “Cái bẫy tốt đẹp và ấm áp”, anh ta nói, “Trong đó còn có cả một miếng pho-mai nữa, thật trúng ý tôi rồi”.

Mọi người đều cười trừ Mallison, trông cậu ta rất quẫn trí và căng thẳng. Cuối cùng, Conway cũng cất lời: “Vậy thì, tôi nghĩ, ít nhiều chúng ta cũng đều đã thống nhất, men theo sườn núi rõ ràng có một con đường. Nhìn qua thì có vẻ không quá dốc, cho dù như thế thì chúng ta vẫn nên đi chậm một chút, chúng ta có ở đây cũng chẳng làm được gì. Chúng ta thậm chí không có thuốc nổ, và cũng không thể chôn cất cái gã này. Ngoài ra, hoặc người trong ngôi chùa Lạt ma đó có thể đưa kiệu đến đón chúng ta đi. Chúng ta cần họ. Tôi đề nghị chúng ta xuất phát ngay lập tức, giả dụ đến chiều tối mà chúng ta không tìm thấy nơi đó, chúng ta sẽ vẫn kịp quay lại đây để qua đêm trong khoang máy bay”.

“Vậy nếu chúng ta tìm thấy nơi đó thì sao?” Mallison chất vấn và vẫn cố chấp ý kiến của mình, “Chúng ta có thể bảo đảm là không bị giết chết không?”

“Không ai có thể bảo đảm được. Nhưng tôi cho rằng khả năng này ít xảy ra, hoặc mạo hiểm một chút còn tốt hơn nhiều khi bị chết đói hoặc chết cóng ở đây”. Conway nói xong, cậu cũng cảm thấy sự logic làm nhụt chí mọi người nói ra trong lúc này là không hợp lý, cậu nói thêm: “Trên thực tế, việc không bao giờ xảy ra trong ngôi chùa Phật giáo là không giết người. Khả năng đó ít hơn nhiều so với các nhà thờ ở Anh”.

“Giống như Saint Thomas của Canterbury”- cô Brinklow vừa nói vừa gật gù tán thành, nhưng cô hoàn toàn hiểu được ý của Conway. Mallison nhún vai bực dọc: “Rất hay, vậy thì chúng ta đi Shangri-La thôi. Cho dù nó ở đâu, cho dù nó là cái nơi quỷ quái nào, chúng ta cũng vẫn đi. Nhưng tôi hy vọng rằng nó đừng nằm trên lưng chừng núi”.

Câu nói này làm cho mọi người đều đổ dồn mắt về phía đỉnh núi tuyết nhọn hoắt lấp lánh ánh bạc đó, dãy núi đang hướng về phía đó. Dưới ánh nắng rực rỡ, trông ngọn núi thật hùng vĩ. Họ cứ ngắm mãi, rồi những đôi mắt chợt mở to ra, họ đã nhìn thấy, xa xa, có mấy người đang men theo sườn núi đi về phía họ.

“Ôi Chúa ơi, đây là ý chỉ của Người!”, cô Brinklow khẽ kêu lên.