Chi tiết bài viết
Đường chân trời đã mất - Chương 6-5
Những lời nói đó theo Conway là rất hợp lý, cậu nhìn Barnard rất chăm chú và thậm chí còn có chút cảm tình với cậu ta – cho dù lúc này mà như vậy thì cũng hơi kỳ lạ. Nghĩ đến người đàn ông có thân hình mập mạp, hài hước, chững chạc mà lại là tên lừa đảo số 1 thế giới, điều này thực sự hoang đường. Trông anh ta không giống loại người đó chút nào, được giáo dục rất tốt, người này đáng ra phải trở thành hiệu trưởng của một trường dự bị. Đằng sau những lời nói hoạt bát của anh ta, có một chút dấu ấn của sự mệt mỏi quá mức và phiền não trong thời gian gần đây, nhưng điều đó không nói lên là niềm vui đó đã bị giả tạo. Nhìn dáng vẻ của anh ta thì vẫn là một “người tốt” theo nghĩa rộng, nói theo cảm tính thì anh ta giống như cáo đội lốt thỏ.
Conway nói tiếp: “Không sai, tôi tin làm thế này không còn gì tốt bằng”.
Sau đó Barnard cười và đứng dậy. Dường như anh ta vẫn dấu giếm điều gì đó hài hước hơn, mà chỉ đến lúc này mới có dịp thể hiện ra. “Trời ơi, thật là quá kỳ lạ!”, anh ta kinh ngạc kêu lên, rồi ngồi xuống ghế và duỗi thẳng tứ chi. “ Tôi định nói đến toàn bộ sự việc đáng ghét này. Tôi đã từng vượt qua châu Âu, xuyên qua Thổ Nhĩ Kỳ và Persia để đến cái nơi lạnh lẽo vô vị này! Cảnh sát luôn đuổi theo tôi, họ đã suýt bắt được tôi ở Vienna! Khi mới bắt đầu, việc bị người khác truy đuổi mang lại cho tôi cảm giác rất phấn khích, nhưng sau này anh sẽ cảm thấy bất an. Tôi đã nghỉ ngơi một thời gian ở Baskul, cho dù – tôi cho rằng tôi sẽ an toàn hơn khi ở trong sự hỗn loạn.”
“Đúng, chính xác đấy”, Conway mỉm cười rồi nói tiếp: “Trừ việc bom đạn không có mắt”.
“Đúng vậy, đó là điều cuối cùng làm tôi mệt mỏi. Tôi có thể cho anh biết, đối với tôi, đây là một lựa chọn vô cùng khó khăn - ở lại Baskul chờ ăn đạn hay lên máy bay của Chính phủ các anh đi sơ tán, rồi sau đó tôi lại phát hiện ra chiếc còng tay đó đang chờ đợi tôi. Tôi không muốn bất kỳ lựa chọn nào.”
“Tôi còn nhớ anh lúc đó đúng là như vậy đấy”.
Barnard lại cười và đứng dậy. “Đúng, chính xác là thế đấy, anh có thể đoán được rằng kế hoạch sau đó đã bị phá hỏng, sau đó tôi bị đưa đến đây, tôi không hề cảm thấy khó chịu về việc này. Đây là một bí mật lớn, nhưng theo cá nhân tôi, không có nơi nào ẩn náu tốt hơn nơi này. Tôi đã biết đủ rồi, còn gì có thể oán hận nữa, đó không phải là tác phong của tôi”.
Nụ cười của Conway trở nên thẳng thắn hơn, cậu nói: “Thái độ rất rõ ràng, cho dù tôi thấy biểu hiện của anh có chút quá bốc. Mọi người chúng tôi đều bắt đầu nghi ngờ, làm sao mà cậu lại có thể thỏa mãn khi ở đây.”
“Đúng thế, tôi đã rất thỏa mãn. Sau khi đã quen, đây là một nơi rất tuyệt vời. Lúc đầu, không khí ở đây có vẻ hơi lạnh, nhưng anh không thể yêu cầu việc nào cũng phải trọn vẹn được. Nếu xét từ một góc độ khác, đây là một nơi rất yên tĩnh dễ chịu. Mùa thu hàng năm, tôi đều đi nghỉ ở Palm Beach, nhưng những nơi đó đều không thể mang lại cho anh cảm giác này – anh sẽ như ở một nơi đầy ắp sự ồn ào. Nhưng ở đây, tôi đoán rằng tôi đã làm được tất cả những điều mà bác sĩ dặn dò. Đương nhiên, tôi cảm thấy sống một cuộc sống thanh tao này: việc ăn uống đã thay đổi, không nhận được điện báo. Còn nữa, những kẻ môi giới cũng không thể tìm được tôi bằng điện thoại”.
“Chắc chắn họ rất muốn tìm anh”.
“Đương nhiên. Ở đó có hàng đống rắc rối chờ tôi xử lý, điều này tôi biết”.
Anh ta nói đơn giản đến mức Conway không thể nhịn được: “Tôi không biết nhiều về tài chính cao cấp mà mọi người thường nói.”
Đó chỉ là sự mào đầu, sau đó người Mỹ kia tiếp tục câu chuyện. “Tài chính cao cấp”, anh ta nói, “Phần lớn đều là một khối trống rỗng”.
“Chính vì thế mà tôi vẫn thường nghi ngờ”.
“Hãy nghe tôi, Conway, để tôi cho anh biết. Một người làm việc mà anh ta vẫn làm trong suốt mấy năm trời, người khác cũng đang làm một việc tương tự, nhưng đột nhiên thị trường bất lợi đối với anh ta. Anh ta không còn đủ lực nữa, nhưng vẫn muốn vực dậy tinh thần, chờ cơ hội chuyển đổi. Nhưng, không biết vì nguyên nhân gì, lần này không giống với những lần trước, cơ hội đến rất chậm, đến khi anh ta mất khoảng 10 triệu USD, anh ta đọc được bài báo của một vị giáo sư Thụy Điển cho rằng ngày tận thế của thế giới sắp đến rồi. Bây giờ, tôi hỏi anh, thứ đó có giúp gì cho thị trường không? Đương nhiên, anh ta rất bất ngờ, nhưng anh ta vẫn không bỏ được hy vọng. Cho đến khi cảnh sát tìm đến, anh ta vẫn ở đó – có phải anh ta đang chờ họ tới không. Tôi sẽ không làm thế”.
“Anh nói rằng tất cả những chuyện này đều là do anh không gặp may, sau đó thì sao?”
“Đúng vậy, tôi đã vớt được một mẻ lớn”.
“Anh còn lấy tiền của người khác.” Mallison châm chọc nói chen vào.
“Đúng, tôi đã làm thế. Đó là vì sao? Là vì họ đều muốn ngồi không mà hưởng, không chịu nghĩ cách tự mình kiếm tiền.”
“Tôi không đồng ý với cách nói của anh. Đó là vì họ đã quá tin tưởng anh mà sai lầm cho rằng số tiền của họ sẽ an toàn trong tay anh.”
“Số tiền không an toàn, và cũng không thể an toàn. Bất kỳ nơi nào cũng không thể an toàn, những kẻ được coi là an toàn đó đều giống như một lũ ngốc định chạy trốn cơn bão dưới một chiếc ô.”
Conway an ủi: “Đúng thế, chúng ta phải thừa nhận rằng anh không thể ngăn ngừa cơn bão”.
“Tôi thậm chí cũng không thể giả vờ đi ngăn bão, cũng giống như việc đã xảy ra sau khi chúng ta rời khỏi Baskul. Khi tôi chú ý thấy anh luôn giữ được bình tĩnh trong khi Mallison thì nhấp nhổm không yên, tôi biết ngay đã xảy ra một chuyện gì đó tương tự. Anh biết anh không thể làm gì, và anh cũng không quá để ý đến chuyện đó, giống như cảm giác lúc anh bị phá sản”.
“Nói lung tung”, Mallison kêu lên, bất cứ ai cũng có thể giúp trong việc lừa đảo, đó là vấn đề của việc phải chơi theo luật.”
“Khi toàn bộ trò chơi đều đã sụp đổ, muốn tuân thủ quy tắc sẽ là chuyện rất khó. Hơn nữa trên thế giới không ai biết được quy tắc là cái thứ gì. Tất cả giáo sư ở Đại học Havard và Đại học Yale cũng không thể cho anh câu trả lời được.”
Mallison trả lời một cách mỉa mai: “Điều tôi nói đến là những quy tắc hành vi đơn giản hàng ngày thôi”.
“Vậy thì, tôi đoán các hành vi thường nhật mà anh đoán không bao gồm việc quản lý công ty tín thác chứ?”
Conway vội vàng chen ngang. “Tốt nhất chúng ta không nên tranh luận nữa. Tôi không hề phản đối việc so sánh chuyện của các anh với chuyện của tôi. Không ai trong chúng ta biết được chuyện chúng ta bị ép bay đến đây. Nhưng giờ chúng ta đã ở đây rồi, đó mới là điều quan trọng. Tôi tán thành với anh rằng chúng ta có thể dễ dàng tìm được rất nhiều sự việc đủ để khiếu nại. Nhưng khi anh bắt đầu nghĩ đến chuyện đó, anh sẽ thấy nó hoang đường biết bao. Trong số bốn người vừa mới biết nhau đã bị bắt cóc đến một nơi xa tới cả ngàn dặm, vẫn có tới ba người có thể tìm được sự an ủi trong sự việc này. Anh muốn tìm một nơi để ẩn náu và tu dưỡng ; cô Brinklow nhận được lời kêu gọi của Chúa, muốn truyền giảng kinh Phúc âm cho những người dân Tạng không tin vào Chúa”
“Theo anh tính thì ai là người thứ ba? Mallison ngắt lời.
Bản dịch riêng cho www.luyendichtiengtrung.com