Chi tiết bài viết
Đường chân trời đã mất - Chương 5-4
“Họ rất sẵn lòng nhường lại chỗ này cho các quý khách đáng kính sử dụng”.
“Ồ, thật là khảng khái”, Barnard nói, “Việc này cũng chứng tỏ rằng các vị Lạt-ma thật sự biết chúng tôi ở đây. Cho dù thế nào, đó cũng là việc làm cho chúng tôi cảm thấy thân thiết như ở nhà. Ông Trương, ông chắc chắn có những nhân tài rất xuất sắc, tiếng đàn cô gái lúc nãy chơi thật tuyệt vời. Tôi rất muốn biết cô gái đó bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi sợ rằng không thể cho Ngài biết được”.
Barnard bật cười và nói: “Ông không thể tiết lộ tuổi tác của một quý cô, đúng vậy không?”
“Đúng thế”. Ông Trương trả lời với khuôn mặt thoáng cười.
Buổi tối hôm đó, sau bữa tối, Conway nhân cơ hội tách khỏi những người bạn, một mình đi ra chiếc sân yên tĩnh đầy ánh trăng. Shangri-La lúc này thật đáng yêu, trong mỗi cái đáng yêu đều ẩn dấu sự thần bí. Không khí trong lành và tĩnh lặng gần như đứng lại, còn đỉnh Karakal hùng vĩ thì hình như gần hơn cả bầu trời. Conway cảm thấy thư giãn và thỏa mãn trong lòng; nhưng lý trí của cậu lại trái ngược hẳn, cậu cảm thấy bị kích động, cậu bối rối. Đầu mối hé mở những bí mật mà cậu tìm kiếm đang ngày càng rõ dần, nhưng chỉ lộ ra những bối cảnh đầy khó hiểu. Hàng chuỗi sự kiện kỳ lạ xảy ra với cậu và ba người bạn ngẫu nhiên đã dần hình thành một mối tập trung. Tuy cậu vẫn chưa thật sự hiểu rõ những người đó tại sao lại làm như vậy, nhưng cậu tin rằng họ sẽ hiểu được sự thật bằng cách nào đó.
Vượt qua một dãy hàng hiên, cậu đến một ban-công dựng vươn ra phía thung lũng. Mùi hương ngọc huệ ùa đến, đưa con người đến với những liên tưởng mỹ miều. Ở Trung Quốc người ta gọi đó là “Hương của ánh trăng”. Conway lại có ý nghĩ lạ thường là giá như ánh trăng cũng có âm thanh, thì đó có thể là khúc nhạc gavotte của Rameau cậu vừa được nghe cách đó không lâu. Điều này lại làm cậu nhớ đến cô gái người Mãn nhỏ nhắn đó, cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp phụ nữ ở Shangri-La, còn mọi người cũng sẽ không liên hệ sự xuất hiện của các cô gái với các hoạt động tu luyện của các ngôi chùa bình thường. Cho dù như vậy, cậu vẫn cho rằng điều này có lẽ là một sự cách tân làm con người không thể chấp nhận được. Trên thực tế, như lời ông Trương đã nói, bất kỳ nữ nghệ sĩ chơi đàn harp nào cũng được coi là nhân tài hiếm thấy trong xã hội bị giới hạn bởi dị giáo.
Cậu chăm chú nhìn vào khoảng trời xanh đen trống trải qua đường viền núi, vùng thung lũng phía dưới thật huyền ảo, khoảng cách xuống dưới đó có lẽ sâu đến cả dặm. Cậu rất muốn biết có thể được phép xuống phía dưới đó để đi khám phá nền văn minh thung lũng đã được nhắc tới trong lúc chuyện trò không. Cái nôi văn hóa của sự kỳ bí này ẩn dấu rất nhiều điều con người chưa biết đến, và bị chi phối bởi nền chính trị thần quyền mơ hồ. Những điều đó khiến cậu phấn khích hơn hẳn, giống như một sinh viên môn lịch sử, sự tò mò này có lẽ liên quan đến bí mật của ngôi chùa Lạt-ma.
Bỗng một cơn gió tràn qua, một vài âm thanh vọng tới từ phía thung lũng xa xa. Cậu lắng nghe thì có thể thấy hình như đó là tiếng cồng và tiếng kèn, (hoặc cũng có thể chỉ là ảo giác) và cả những tiếng kêu khóc. Những âm thanh đó mất dần theo chiều gió; rồi không lâu sau đó lại vọng lại. Hơi thở của sức sống và cuộc sống dưới thung lũng sâu thẳm kia dường như trái ngược hẳn với sự hà khắc của Shangri-La. Lầu gác và khoảng sân tắm trong ánh trăng êm dịu của màn đêm tĩnh mịch, mọi sự phiền não đều tan biến, chỉ còn lưu lại khoảng tĩnh mịch không thể vượt qua nổi. Rồi cậu vô tình phát hiện ra có ánh đèn màu vàng nhạt hắt ra từ cửa sổ phía trên ban-công; liệu đó có phải là nơi các Lạt-ma đang cố gắng tĩnh tọa hoặc tìm kiếm trí tuệ? Có phải giờ này họ đang thực hiện việc tu hành? Với câu hỏi này có lẽ chỉ cần bước qua cánh cửa gần nhất, đi xuyên qua dãy hành lang là có thể biết được; nhưng cậu hiểu rằng sự tự do này chỉ là hư ảo. Thực ra, mọi hành vi của cậu luôn bị giám sát. Hai vị Lạt-ma nhẹ nhàng đi qua ban-công đất rồi thong thả đi dọc theo bức tường. Trông họ như hai con người có tính hài hước, trên đôi vai trần vạm vỡ vắt chéo chiếc áo dài không đủ ấm. Tiếng cồng và tiếng kèn lại trỗi dậy. Conway nghe thấy có một Lạt-ma hỏi người đi cùng câu gì đó, còn câu trả lời thì cậu nghe rất rõ: “ Bọn họ đã chôn Talu rồi”. Conway hiểu được rất ít tiếng Tạng, cậu hy vọng họ tiếp tục trao đổi, và chỉ nghe được một câu mà cậu không thể đoán được nó có ý nghĩa gì. Ngừng một lát, người vừa hỏi mới nói tiếp. Cậu vẫn chỉ nghe lõm bõm được câu trả lời và chỉ có thể hiểu đại khái là:
“Anh ta chết ở bên ngoài”.
“Anh ta làm theo mệnh lệnh của người đứng đầu Shangri-La”
“Anh ta vượt qua dãy núi trở về đây bằng một con chim lớn”.
“Anh ta còn mang theo vài người lạ mặt.”
“Talu không sợ gió, cũng không sợ cái lạnh bên ngoài”.
“Tuy hắn đã đi từ lâu rồi, nhưng người ở thung lũng Lam Nguyệt đều vẫn nhớ anh ta”.
Những câu nói khác Conway đều không hiểu, chờ ở đó một lúc nữa, Conway liền trở về buồng của mình. Những câu nói đó giống như một chiếc chìa khóa khác, đủ để Conway mở cánh cửa thần bí vẫn đang đóng kín, hơn nữa nó rất thích hợp để cậu phát hiện thêm bằng suy luận của mình. Tất nhiên nó đã từng chợt hiện lên trong đầu cậu, nhưng những suy nghĩ không có căn cứ, hoang đường vô lý đều ảnh hưởng đến cậu. Giờ đây cậu đã ý thức được những gì không hợp lý trong cách nghĩ đó, nhưng rồi toàn bộ sự kiện lại đầy sự ly kỳ và hoang đường. Từ Baskul bay đến đây không phải là hành động vô nghĩa của một thằng điên. Đây là một hành động có dự tính và có sự chuẩn bị, và được thực hiện dưới sự chủ mưu của Shangri-La. Những người địa phương đều biết tên của gã phi công đáng ghét đó. Xét từ một ý nghĩa nào đó, hắn là một thành viên trong bọn họ, họ còn thương tiếc cho cái chết của hắn. Mọi việc đều thể hiện rõ rằng, đây là hành động có mục đích, có người chỉ huy. Để đạt được mục đích này, thậm chí khoảng cách và thời gian cũng đều đã được lên kế hoạch, nhưng rốt cuộc là vì mục đích gì? Vậy lý do gì có thể khiến bốn vị khách không mời trên máy bay của Chính phủ Anh bị đưa đến một nơi cách ly với thế giới ở một rìa của dãy Himalaya?
Conway không tránh khỏi sững người vì câu hỏi đó, nhưng cũng không hẳn đã hoàn toàn thỏa mãn. Sự việc đã đến nước này, cậu chỉ có thể chấp nhận sự khiêu chiến, cảm nhận mọi thứ bằng lý trí – chỉ cái đầu có lý trí mới cần thiết cho một nhiệm vụ khó khăn khác thường. Cậu lập tức đưa ra quyết định, sự phát hiện rùng mình này không thể hở ra. Nếu không nói cho các bạn thì họ không thể giúp gì cho cậu; cũng không thể để người đứng đầu ở đây biết được, tóm lại là họ không thể giúp gì được cho cậu.
Bản dịch riêng cho www.luyendichtiengtrung.com