Chi tiết bài viết
Những khoảnh khắc đời thường ở Yangon (Myanmar)
(LDTT) Đứng trên cây cầu vượt, nhìn về hai phía của con đường trung tâm thành phố Yangon...
... đây là khung cảnh đẹp nhất ở thành phố này. Khu nhà màu hồng chính là chợ Bogyoke Aung San, khu trung tâm thương mại lớn nhất của Yangon.
Trên đường phố, thỉnh thoảng cũng gặp những chiếc xe chở người cổ động cho một phong trào hoặc chương trình gì đó.
Phương tiện giao thông chính ở Yangon là những chiếc xe bus, taxi cũ kỹ hoặc đi bộ. Không khó để có thể nhận biết được dân công sở với những người làm việc tự do. Giờ làm việc ở Yangon khoảng 9h sáng, vào giờ đi làm, dấu hiệu nhận biết dân công sở chính là những chiếc cặp-lồng cơm trưa, mỗi người một chiếc, bất kể là nam hay nữ.
Ở Yangon, taxi hãng hay taxi dù đều hoạt động thoải mái, hầu hết là xe cũ và tay lái bên phải. Trừ đi sân bay, các chặng trong thành phố đều có mức giá chung là 1$ (năm 2010), cho dù xe chở 1 người hay 4 người. Bên dưới tay lái luôn có cuốn lịch blog - Hôm nay ngày 16 :).
Trên vỉa hè, người đi bộ tấp nập lướt qua vị sư già đi khất thực.
Đâu phải chỉ Việt Nam mới có quán nước vỉa hè, Yangon cũng có, cũng kê bàn ghế xuống lòng đường, cũng những người đàn ông ngồi chuyện trò tán gẫu, cũng có cả trà và cà-phê. Trà được bán theo ấm nhôm nhé!
Đàn ông Myanmar luôn quấn longi, một kiểu váy cho nam giới. Ông chủ này bắt đầu dọn hàng.
Các thanh niên này cũng bắt đầu bày hàng.
Một buổi kinh doanh lại bắt đầu.
Chợ cóc rải rác dọc con phố.
Một quầy thuốc tây, bán buôn, bán lẻ đủ cả.
Một quầy tạp hóa. Những miếng xà-phòng nâu, mùi khen khét kiểu như xà-phòng 72% của Nga ngập tràn Việt Nam trong những năm bao cấp.
Một cửa hàng sửa chữa quần áo trong chợ.
Các chị gái bôi Thanakha trên mặt (Một kiểu trang điểm truyền thống của Myanmar, Thanakha được làm từ thảo mộc, có tác dụng làm đẹp da và trừ tà) chế biến các món ăn tại chỗ.
Người Myanmar cũng ăn lòng lợn, ăn thịt thủ, và các món ăn chín khác.
Đây là món lòng lợn, tim, gan, dạ dày đều được nấu chín, thái mỏng, xiên vào những chiếc que. Khi ăn, khách nhúng que xiên vào nồi nước cho nóng, chấm vào loại nước sốt tùy chọn treo quanh nồi, rồi...ăn, ăn xong thì trả tiền theo số que xiên, hồi đó, mỗi xiên có 1 miếng này có giá 100 Kyat (đơn vị tiền tệ của Myanmar, nhưng khẩu ngữ thường gọi là "Chạt"), 1500Kyat = 1$.
Buổi trưa, cơm bụi vỉa hè có tại mỗi góc phố.
Đường phố vắng hẳn.
Sau bữa trưa, có thể tráng miệng bằng các loại quả gọt sẵn, dưa dấu, đu đủ, quả dầm...không thiếu thứ gì.
Nhưng nước mát thì có vẻ xa xỉ ở Yangon. Trừ các loại nước đóng chai, cũng có nơi có chiếc tủ lạnh thì có nước mát, còn lại, nước được làm mát bằng cách đổ nước qua cục đá này, nếu muốn mát nhiều thì đổ qua lại vài lần rồi uống tại chỗ hoặc đổ vào túi mang đi.
Người dân thường sống trong những tòa chung cư cũ kỹ này.
Khung cửa sổ tầng áp mái vừa là nơi thờ cúng (cái ban thờ vuông vuông này có thể thấy ở khắp mọi nơi), vừa là nơi phơi phóng, vừa là nơi vui chơi của những đứa trẻ...
...và cũng là nơi đầy đủ ánh sáng để người mẹ chăm chút cho đứa con.
Xin kể thêm rằng, Yangon luôn thiếu điện, nóng nực quanh năm nhưng hầu như điện bị cắt vào ban đêm và thường xuyên mất điện lúc ban ngày, bạn đừng ngạc nhiên khi thấy trước cửa các nhà hàng hay khách sạn lớn đều có máy phát điện.
Đến đây, rẽ vào một quán nước, nhâm nhi tách trà hoặc cà-phê, ngắm những ngôi nhà cũ kỹ, nhìn theo chiếc xe cũ kỹ và dõi theo những con người bình dị, thong thả, không chút bon chen mà thấy:điều kiện vật chất ở nước mình vẫn còn sướng quá!
Myanmar nghèo nhưng thanh bình! Tiền tệ phổ biến là tiền giấy 100 Kyat, ít có tờ mệnh giá lớn, nên nếu không mang theo túi xách, họ cứ việc giắt cả cục tiền vào longi sau lưng đi mua sắm mà chả phải lo đến cướp giật!
Bây giờ, Yangon chắc cũng ít nhiều có chút thay đổi, nhưng mong rằng khi mình có dịp quay lại đây sẽ vẫn ngồi quán nước vỉa hè để cảm nhận được hòa mình trong cảm giác thanh bình đó! (LDTT)
Yangon, Myanmar 02/2010
See more MY TRAVEL PICTURES here.
Thông tin cho các bạn thật sự cần học dịch văn bản tại đây!