Chi tiết bài viết
Đường chân trời đã mất - Chương 4-1
CHƯƠNG IV
“Như những gì các Ngài thấy được,” ông Trương nói, “Chúng tôi không hề thô lỗ thất lễ như các Ngài tưởng tượng…”
Đêm đã rất khuya rồi, Conway không thể phủ nhận rằng: cậu cảm nhận được sự dễ chịu của bản thân và sự cảnh giác của tinh thần, hai thứ cảm giác này đan xen lẫn nhau. Theo cậu, những gì cậu nghe thấy, cậu nhìn thấy đều thể hiện một sự văn minh chân thực nhất. Cho đến lúc này, điều kiện sống ở Shangri-La hoàn toàn như cậu mong muốn, hơn nữa còn tốt hơn nhiều những gì cậu đã hy vọng. Trong ngôi chùa Lạt ma có lắp đặt thiết bị hơi ấm hoàn chỉnh, trừ phi lúc đó đến Lasa cũng đã lắp điện thoại thì mới không có gì là lạ; nhưng sự kết hợp một cách hoàn mỹ giữa kỹ thuật vệ sinh của phương Tây và kỹ thuật truyền thống của phương Đông đã làm cậu vô cùng ngạc nhiên. Ví dụ như chiếc bồn tắm, nó đã cho cậu thưởng thức một cách xa hoa, loại bồn tắm mà cậu dùng là loại sứ xanh lục rất tinh tế, theo nhãn hiệu gắn bên trên thì đây là sản phẩm được sản xuất ở Akron, Ohio. Người phục vụ bản địa chăm sóc cậu theo cách Trung Quốc, họ giúp cậu rửa sạch tai và ngoáy tai, họ lại dùng miếng gạc bằng vải mềm lau mi dưới mắt cậu. Lúc đó, cậu rất muốn biết ba người bạn đồng hành của cậu có được chăm sóc như vậy không, và cảm giác của họ ra sao.
Conway đã từng sống gần mười năm ở Trung Quốc, và không phải chỉ sống ở những thành phố lớn, nhưng nhớ lại những gì cậu đã trải qua, cậu cảm thấy đây là lúc hạnh phúc nhất trong đời mình. Cậu thích người Trung Quốc, và lối sống của người Trung Quốc khiến cậu cảm thấy gần gũi như ở nhà. Cậu đặc biệt thích món ăn Trung Quốc, thích mùi vị độc đáo và sự khác lạ. Bữa ăn đầu tiên ở Shangri-La làm cậu lại được cảm nhận về sự thân thiết quen thuộc đó. Cậu đoán trong món ăn đó một loại thuốc hoặc hương liệu nào đó, có thể có tác dụng điều chỉnh nhịp thở, vì đây không chỉ là cảm nhận của một mình cậu, cậu thấy rằng những người bạn của cậu cũng đã cảm thấy dễ chịu. Cậu còn nhận thấy ông Trương đó ăn rất ít, ông ta chỉ ăn một ít rau và cũng không uống rượu. “Tôi rất xin lỗi”, ông ta giải thích với mọi người khi bắt đầu bữa ăn, “Tôi rất nghiêm khắc trong chuyện ăn uống, tôi phải chăm sóc tốt cho bản thân”.
Lý do này ông đã từng nói trước đây, nhưng Conway rất tò mò muốn biết căn bệnh gì đã giày vò ông. Ở gần ông ta như lúc này, Conway mới phát hiện rằng rất khó đoán tuổi của ông ta. Khuôn mặt gầy, dung mạo đặc trưng không rõ ràng cũng như làn da khô làm ông ta vừa giống như người đàn ông đã trưởng thành, vừa giống như một người cao tuổi được chăm sóc rất tốt. Ông ta không phải là người không có sức hấp dẫn, ở ông ta toát ra sự khiêm tốn truyền thống. Ông ta mặc chiếc áo vải dài màu xanh thẫm có thêu hoa văn, xẻ cạnh và chiếc quần bó chặt đến mắt cá chân. Toàn thân ông một màu xanh lam từ đầu đến chân. Conway rất thích sức hấp dẫn cương nghị lạnh lùng toát ra từ ông, cho dù cậu biết những người khác chưa chắc đã thích phong cách này.
Thực ra, không khí ở đây đặc quánh phong cách người Hán, không hề có sự đặc sắc dân tộc Tạng rõ rệt. Ở đây Conway cảm thấy rất mãn nguyện giống như ở nhà mình, cho dù cậu không hy vọng người khác cũng có cảm nhận như cậu. Căn phòng này cũng làm cậu hài lòng, bố cục hợp lý, trong phòng treo mấy bức thảm trang trí và mấy thứ đồ sơn mài rất đẹp, một chiếc đèn lồng giấy tỏa ra thứ ánh sáng dịu êm. Cậu cảm thấy toàn thân chìm trong sự bình an và dễ chịu, đầu óc cậu đã tỉnh táo trở lại, nhưng vẫn không thể nghĩ ra loại thuốc nào có thể có tác dụng. Nhưng nếu loại thuốc này thực sự có thật, cho dù là gì thì cuối cùng nó cũng đã giải quyết được sự khó thở của Barnard và sự nóng tính thô lỗ của Mallison. Cả hai người đều ít nói, và ăn các món ăn hợp khẩu vị rất ngon lành. Lúc đó Conway cũng rất đói, nhưng cậu cảm thấy nên dùng cơm một cách chậm rãi. Cậu chưa từng ăn uống một cách quá vội vã kể cả trong lúc đang rất đói, vì thế cách thức này rất thích hợp với cậu. Trên thực tế, cho đến lúc châm điếu thuốc cậu mới bắt đầu câu chuyện mà cậu đang rất tò mò. Cậu nói với ông Trương: “Xem ra các ông là một xã hội rất hạnh phúc vì đã rất nhiệt tình với người lạ. Nhưng tôi nghĩ các ông không phải thường xuyên tiếp đón khách.”
“Đúng là rất ít”. Người đàn ông Trung Quốc trả lời, giọng nói của ông âm vang uy nghiêm có chừng mực. “Ở đây không phải là điểm du lịch”.
Conway cười: “Ông nói không khoa trương chút nào. Tôi thấy, đây là nơi cô lập nhất mà tôi từng biết đến. Có một nền văn hóa độc đáo phát triển thịnh vượng ở đây, nó cách ly với thế giới và tránh được sự ô nhiễm từ thế giới bên ngoài”.
“Ngài nói là ô nhiễm?”
“Sự ô nhiễm tôi nói đến là chỉ các câu lạc bộ, điện ảnh, đèn màu quảng cáo. Thiết bị nước nóng của các Ngài rất tiên tiến, tôi thấy chỉ những đồ dùng thật sự tiện dụng các Ngài mới dùng đồ phương Tây. Tôi vẫn thường nghĩ người Roma đã hạnh phúc như thế nào, sự văn minh của họ phát triển đến mức có thể sử dụng bồn tắm nước ấm tiên tiến mà vẫn không cần tiếp xúc với những kiến thức mới về kỹ thuật”.
Conway ngừng lời. Cậu đã nói một hơi nhưng không phải có ý làm cho sự việc trở nên huyền ảo mà chỉ là cố tạo không khí cho buổi nói chuyện. Cậu thường thẳng thắn trước những chuyện như thế này. Conway nói như vậy cũng chỉ là báo đáp lại sự tiếp đón lịch sự, và cũng để tránh việc cậu có thể thể hiện sự tò mò một cách quá lỗ liễu.
Nhưng cô Brinklow lại không quá thận trọng như vậy. Cô đã hỏi một cách thẳng thắn: “Ngài có thể giới thiệu một chút về ngôi chùa này được không?”
Ông Trương nhướn lông mày, nhưng cũng trả lời câu hỏi thẳng thắn này một cách rất uyển chuyển: “Rất vui lòng, thưa cô, chỉ cần đó là những gì tôi biết. Cô muốn biết cụ thể những gì?”
“Trước tiên là các ông có bao nhiêu người ở đây? Các ông thuộc dân tộc gì?”, hiển nhiên thôi, cô rất có kinh nghiệm và chuyên nghiệp như còn ở tu viện ở Baskul.
Ông Trương trả lời: “Trong số chúng tôi, Lạt-ma chuyên trách có tổng cộng 50 người, còn một số ít trong đó có tôi không phải Lạt-ma chính thức. Chúng tôi đang chờ ngày được chuyển chính thức, nhưng còn phải qua một thời gian thử thách. Trước đó, chúng tôi chỉ là một nửa Lạt-ma thôi, chính là người chủng sinh như các Ngài vẫn nói. Nói về nguồn gốc dân tộc, trong chúng tôi có đại diện của nhiều dân tộc, nhưng rất tự nhiên, người Tạng và người Hán chiếm đa số”.
Cô Brinlow không bỏ qua cơ hội đưa ra kết luận, cho dù là một kết luận không chính xác. “Tôi hiểu rồi, đây thực ra là một ngôi chùa địa phương. Vậy thì người đứng đầu ngôi chùa là người Tạng hay người Hán?”
“Đều không phải”.
“Ở đây có người Anh không?”
“Có vài người”.
“Ôi, Chúa ơi, thật kỳ lạ”. Cô Brinklow ngừng lại, hít một hơi dài rồi tiếp tục: “ Vậy hãy cho tôi biết họ tin vào điều gì?”
Conway ngồi dựa vào ghế và hy vọng sẽ điều thú vị xảy ra. Cậu luôn thích tìm thú vui trong việc quan sát tâm lý người khác, hơn nữa, sự va chạm giữa sự thẳng thắn của chủ nghĩa nữ quyền của cô Brinklow với nền triết học của giáo phái Lạt-ma sẽ rất thú vị. Mặt khác, cậu cũng không muốn vị chủ nhân bị sợ hãi, thế nên cậu vội ứng biến: “Đó có thể là vấn đề khá lớn”.
Nhưng cô Brinklow lại không có ý bỏ qua câu chuyện. Rượu làm cho mọi người bình tĩnh hơn, nhưng hình như làm cô gái hăng hái hơn. “Đương nhiên”. Cô đáp lại một cách rộng lượng, “Tôi tin vào tôn giáo đích thực, nhưng tư tưởng của tôi rất thoáng, hoàn toàn có thể tiếp nhận người khác, ý tôi là người nước ngoài, họ luôn bảo thủ với quan niệm của mình, do đó, tự nhiên tôi không muốn niềm tin của tôi bị đánh đồng trong ngôi chùa Lạt-ma này”.
Sự nhượng bộ của cô làm cho ông Trương lại cúi mình trước cô. “Tại sao lại không, thưa cô?”. Ông ta trả lời bằng thứ tiếng Anh chuẩn xác, “Chẳng nhẽ chỉ có tôn giáo của riêng mình mới là chân lý, còn mọi tôn giáo khác đều là giả hay sao?”
“Ồ, đương nhiên rồi, việc này cũng dễ hiểu thôi, đúng vậy không?”
Conway một lần nữa nói chen vào: “ Nói thật, tôi nghĩ rằng tốt nhất chúng ta không nên tranh luận nữa. Nhưng tôi cũng rất tò mò giống như cô Brinklow, động cơ xây dựng tôn giáo độc đáo này là gì vậy?”
Ông Trương trả lời chậm rãi, tiếng ông nhỏ và bí mật hơn cả lời thì thầm: “Nói một cách đơn giản, thưa Ngài mà tôi tôn kính, tín ngưỡng của chúng tôi là đạo Trung dung. Những điều tốt đẹp mà chúng tôi theo đuổi là tránh mọi hành vi quá khích, bao gồm cả những luận điểm thị phi và sự quá khích của bản thân những điều tốt đẹp. Ở vùng núi mà các Ngài đã từng thấy đó có tới vài ngàn người sinh sống, họ đều thuộc sự quản lý của chúng tôi. Nguyên tắc mà chúng tôi đặt ra mang lại hạnh phúc cho người dân ở một chừng mực nào đó, chúng tôi thực hiện việc khống chế ở mức độ nghiêm khắc vừa phải, và sự báo đáp nhận được là mức độ phục tùng làm con người hài lòng. Tôi nghĩ có thể nói rằng: người dân của chúng tôi chăm chỉ đúng mực, trong trắng đúng mực và thành thực cũng đúng mực.”
Conway mỉm cười, cậu thấy ông Trương nói rất hay, những lời nói đó rất phù hợp với tính cách tò mò của cậu. “Tôi nghĩ rằng mình đã hiểu, hơn nữa tôi còn đoán rằng sáng nay, những người đi đón chúng tôi cũng là cư dân trong núi mà các ông quản lý?”
“Đúng vậy, tôi mong rằng trên đường đi họ không làm các Ngài phật lòng chứ?”
“Ồ không, không hề. Cho dù thế nào, tôi cũng rất vui vì họ đi lại rất vững vàng, và không phải chỉ vững vàng ở mức độ đúng mực. Tiện đây tôi xin hỏi thêm, vừa rồi Ngài có kể rằng đạo Trung dung rất thích hợp đối với họ, tôi có thể cho rằng đạo đó không thích hợp đối với những thầy tu hay không?”
Nhưng ông Trương chỉ lắc đầu: “Rất tiếc, thưa Ngài, Ngài đã đề cập đến vấn đề mà tôi không muốn thảo luận. Tôi chỉ có thể cho Ngài biết rằng, trong cộng đồng của chúng tôi có rất nhiều tập tục và tín ngưỡng, nhưng phần lớn trong chúng tôi đều có thể nhìn nhận những tôn giáo khác bằng cách thích hợp. Rất xin lỗi, bây giờ tôi thật sự không thể nói thêm gì nữa”.
Bản dịch riêng cho www.luyendichtiengtrung.com
LỚP LUYỆN DỊCH VĂN BẢN liên tục nhận học viên bạn nhé!