Chi tiết bài viết
Chi tiết bài viết

Đường chân trời đã mất - Chương 3-3

Đường chân trời đã mất - Chương 3-3 “Thật vậy sao? Mallison bị kích động vừa khạc nhổ vừa nói. “Tôi dám nói rằng tôi là kẻ đáng ghét, nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi nghi ngờ tất cả. Tôi thấy những việc mà chúng ta định làm khác xa với những người kia muốn chúng ta làm. Họ đang đưa chúng ta vào chỗ chết”.

chuong 3 photo chuong3_zps91b11935.jpg

“Thật vậy sao? Mallison bị kích động vừa khạc nhổ vừa nói. “Tôi dám nói rằng tôi là kẻ đáng ghét, nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi nghi ngờ tất cả. Tôi thấy những việc mà chúng ta định làm khác xa với những người kia muốn chúng ta làm. Họ đang đưa chúng ta vào chỗ chết”.

“Cứ cho là như thế đi, cậu cũng chỉ có thể chờ chết ở cái nơi hoang vu này thôi”.

“Tôi biết anh nói có lý. Nhưng tôi sợ sẽ không thích ứng với môi trường mới dễ như anh đâu. Tôi không thể quên được rằng hai ngày trước chúng ta vẫn còn ở trong Lãnh sự quán ở Baskul.  Mỗi khi nghĩ đến những việc đã xảy ra từ lúc đó đến nay, tôi không thể chịu nổi. Tôi rất xin lỗi, tôi đã quá căng thẳng. Việc này làm tôi cảm thấy may mắn biết bao khi  đã trốn được chiến tranh. Tôi nghĩ những việc này đã làm tôi quá kích động, cả thế giới xung quanh tôi đều điên cả rồi. Tôi đã quá thô lỗ khi nói chuyện với cậu.”

Conway lắc đầu: “Bạn thân mến của tôi, không như cậu nghĩ đâu. Cậu mới có 24 tuổi, nơi cậu đang đứng bây giờ là khu vực cao nguyên cao tới 2,5 dặm Anh so với mặt biển, nên khó tránh khỏi việc cậu có cảm giác và phản ứng như vậy. Tôi cho rằng cậu đã trải qua một cuộc thử nghiệm rất nghiêm khắc, cậu xuất sắc hơn nhiều khi tôi bằng tuổi cậu”.

“Nhưng chẳng nhẽ anh không cảm thấy mọi việc đều loạn lên sao? Chúng ta bay qua những dãy núi hiểm trở, chờ đợi trong cơn cuồng phong đáng sợ, sau khi gã phi công kia chết lại gặp những người này, mọi việc chẳng phải giống một cơn ác mộng hay sao? Anh có thấy điều này thật khó tin không?

“Đúng thế, đúng như vậy”.

“Vậy thì tôi rất muốn biết sao anh có thể giữ được vẻ lạnh lùng trước những việc này như vậy”.

“Cậu thật sự muốn biết không? Nếu cậu muốn, tôi sẽ cho cậu biết, cho dù cậu cũng sẽ cảm thấy tôi có chút không hài lòng, tôi nhớ lại những gì đã xảy ra với mình, dường như có quá nhiều ác mộng. Đây không phải là nơi duy nhất trên thế giới làm con người phát cuồng lên, Mallison. Rốt cuộc, nếu như cậu nhớ về Baskul, cậu còn nhớ cái ngày chúng ta rời đi không, những kẻ bạo động để lấy được tin tình báo đã ngược đãi những người thẩm vấn như thế nào? Thông thường sau khi đánh đập chúng dội nước lạnh lên người họ, như vậy đương nhiên rất có hiệu quả. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi chưa từng gặp phải sự việc nào buồn cười và đáng sợ như thế này. Cậu còn nhớ tin nhắn cuối cùng chúng ta nhận được trước khi bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài không? Tin nhắn đó được gửi từ một công ty ở Manchester, tin nhắn hỏi chúng ta có biết ở Baskul có kênh nào bán áo lót phụ nữ không? Cậu nói xem có phải là chuyện vớ vẩn không? Tin tôi đi, việc xui xẻo nhất xảy ra ở đây, thực ra chỉ là sự trao đổi giữa kiểu điên cuồng này với kiểu điên cuồng khác thôi. Nói theo kiểu chiến tranh thì ví dụ ở trường hợp đó, cậu cũng sẽ làm như tôi thôi, học cách làm thế nào để cắn chặt hàm răng khi sợ hãi”.

Họ vẫn tiếp tục trao đổi, một đoạn dốc ngắn làm mọi người lại mệt nhoài. Một lúc sau, đường bằng phẳng hơn. Họ ra khỏi đám sương mù để đến với một nơi đầy không khí trong lành và ánh sáng chan hòa. Không xa phía trước, ngôi chùa Lạt ma yên tĩnh của Shangri-La đang ở đó.

Đối với Conway, lần đầu tiên nhìn thấy ngôi chùa này, một cảm giác ngạt thở cứ quanh quẩn trong đầu cậu. Đó chính là cảnh tượng kỳ diệu đến khó tin. Các căn nhà gác màu sắc sặc sỡ xếp sin sít cạnh nhau trên sườn núi, chúng không hề đáng sợ như lâu đài Rhineland trong truyện cổ Grim, mà giống như những cánh hoa thanh nhã hé mở trên sườn núi cheo leo. Lộng lẫy và thanh nhã. Cảm giác trang nghiêm đã thu hút ánh mắt của mọi người từ những mái nhà màu xanh ghi đến vách núi màu xám bên trên, tráng lệ như Wetterhorn ở Grindelwald. Trên đó là kim tự tháp băng cao sừng sững từ đỉnh núi tuyết Karakal. Conway nghĩ rằng, đó có lẽ là cảnh tượng đáng sợ nhất trên thế giới. Cậu còn hình dung ra dưới lớp sông băng và cao nguyên tuyết đó, những dãy tường đá to bằng người khổng lồ phải chịu sức nặng khủng khiếp đến thế nào. Hoặc một ngày nào đó, một nửa ngọn Karakal tráng lệ sẽ sụp đổ xuống thung lũng. Cậu kinh ngạc phát hiện ra rằng cảm giác thể nghiệm sợ hãi trong sự mạo hiểm là sự kích thích vô cùng thú vị.

Nhìn xuống dưới, cảnh sắc càng mê hoặc lòng người, vách núi thẳng đứng dốc xuống phía dưới hình thành một khe nứt. Có thể từ thời xa xưa, một trận động đất đã tạo ra nó. Khe núi sâu cũng tràn ngập sương mù, chỉ thấy một mảng màu xanh lục mơ hồ dưới đáy khe. Những cơn gió bị chặn lại, ngôi chùa Lạt ma ở phía trên cao. Theo Conway, ở đây thật sự là một nơi vô cùng hấp dẫn, nhưng cho dù có người ở đi chăng nữa, họ chắc chắn bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài vì những dãy núi cao không thể trèo lên được. Chỉ có một con đường nhỏ hẹp có thể đi về hướng ngôi chùa Lạt ma. Conway chăm chú nhìn ngọn núi, dầu cậu căng lên, vừa lo vừa sợ. Có thể sự lo lắng của Mallison không hoàn toàn vô lý. Nhưng cảm giác này qua đi rất nhanh, mà thay vào đó là sự chìm đắm vào một thứ cảm giác sâu sắc hơn, trong cái sự thực nửa mơ nửa thật này, tâm tư cậu đã đến được nơi cần đến quan trọng nhất của chính mình, đây chính là nơi trở về của cậu.

Rồi sau đó, cậu và mọi người làm thế nào để đến đuợc ngôi chùa Lạt ma, họ đã làm lễ như thế nào, sợi dây thừng trên người cậu được cởi ra thế nào, những người kia đưa họ lên ngôi chùa ra sao, cậu không còn nhớ rõ nữa. Trong lớp không khí loãng có một làn khói mỏng manh, dưới ánh trời chiều xanh ngọc, giống như một giấc mơ. Mỗi hơi hít thở của cậu, mỗi nơi khi ánh mắt cậu nhìn đến đều tĩnh lặng như tờ, nó làm cho cậu bắt đầu chuẩn bị cho tình huống xấu nhất cũng giống như sự lo lắng của Mallison, sự dí dỏm của Barnard và cô Brinklow. Cậu chỉ mơ hồ nhớ rằng ngôi chùa đó rất rộng, ấm áp, rất sạch sẽ và yên tĩnh đến kinh ngạc. Cậu vẫn chưa kịp quan sát thật kỹ thì người đàn ông Trung Quốc đã xuống kiệu, dẫn họ đi qua những căn phòng với kiểu dáng khác nhau. Lúc này, người đàn ông tỏ ra rất thân mật. “Tôi phải xin lỗi các Ngài,” ông ta nói, “Không chăm sóc được cho các Ngài trên đường đi, nhưng thực ra, tôi không quen đi bộ, tôi phải tự chăm sóc mình, tôi tin rằng các Ngài không quá mệt chứ?”

“Chúng tôi đã mất rất nhiều sức lực”. Conway cười và trả lời một cách gượng gạo.

“Thật tuyệt. Bây giờ xin mời đi theo tôi, tôi đưa các Ngài đi xem phòng nghỉ. Các Ngài chắc muốn tắm rồi. Đồ dùng của chúng tôi tuy đơn giản nhưng cũng đủ dùng”.

Lúc này, người luôn cảm thấy khó thở như Barnard mới lên tiếng: “Tôi đã nói rồi, tôi thật sư không thích khí hậu ở đây - không khí như muốn làm tắc nghẽn phổi của tôi -  nhưng phong cảnh ở đây của các ông thật sự tuyệt vời. Chúng tôi có phải xếp hàng chờ tắm không? Hay là ở đây giống như khách sạn của Mỹ?”

“Tôi nghĩ rằng mọi thứ ở đây sẽ khiến Ngài hài lòng, Ngài Barnard”.

Cô Brinklow gật đầu một cách câu nệ: “Hy vọng sự thực sẽ như vậy”.

“Sau khi tắm xong,” người đàn ông Trung Quốc tiếp tục nói, “Mời các Ngài dùng bữa tối, tôi sẽ rất hân hạnh nếu được cùng ăn với các Ngài”.

Conway nhận lời một cách lịch sự. Chỉ có Mallison không hề có biểu hiện gì trước sự may mắn ngoài ý muốn đó. Barnard vẫn không thể thích ứng được với độ cao, cậu cố lấy hết sức hét lên: “Sau này, nếu ông không ngại, chúng tôi sẽ lên kế hoạch rời khỏi đây, đối với chúng tôi, việc này càng nhanh càng tốt”.

Bản dịch riêng cho www.luyendichtiengtrung.com

 

LỚP LUYỆN DỊCH VĂN BẢN liên tục nhận học viên bạn nhé!