Chi tiết bài viết
Đường chân trời đã mất - Chương 1-3
Cả buổi chiều hôm đó, máy bay bay trong sương mờ mịt, do bay quá cao nên không thể nhìn thấy mặt đất. Đôi lúc, cứ cách một quãng, đám sương mù dày đặc tạm tan đi mới có thể nhìn thấy những đỉnh núi nhấp nhô như răng lược, và còn có thể nhìn thấy những dòng sông lấp lánh mờ ảo trong nắng. Dựa vào hướng mặt trời có thể phán đoán máy bay vẫn đang bay về phía Đông, có lúc bay hơi chệch sang hướng Bắc. Nhưng thật sự muốn biết máy bay bay về phương nào thì chỉ có thể phán đoán qua tốc độ bay, điều này Conway không thể đoán một cách chính xác. Quãng đường bay này chắc chắn tốn rất nhiều nhiên liệu nhưng cũng còn phải xem tình hình cụ thể. Conway không biết nhiều về kỹ thuật của máy bay, nhưng cậu tin chắc rằng, cho dù người lái máy bay là ai thì chắc chắn anh ta phải là người trong nghề. Việc đó đã được chứng minh qua cách hạ cánh một cách nhẹ nhàng xuống khe núi lô nhô và các sự việc xảy ra sau đó. Conway không có cách nào kìm nén được thứ cảm xúc đã gắn liền với cuộc đời của cậu, mỗi khi gặp được người có khả năng siêu phàm, cậu đều thấy cảm giác đó. Cậu cũng đã quen với việc người khác cần cậu giúp đỡ, kể cả khi cậu biết một người nào đó không cần cậu giúp đỡ hoặc không cần dựa vào cậu, cậu sẽ đều trở nên lạnh lùng, vì sợ rằng tình hình sau đó sẽ làm người ta càng quẫn bách hơn. Nhưng cậu không hy vọng những người đồng hành cảm nhận được thứ cảm xúc tinh tế đó của mình. Cậu cho rằng họ còn có những điều còn đáng lo âu hơn mình. Ví dụ như Mallison, anh ta đã đính hôn với một cô gái ở Anh, còn Barnard thì hình như đã có gia đình, cô Brinklow cũng có công việc riêng hoặc theo cô đó là một sứ mệnh. Cũng phải nói thêm rằng, Mallison là người kém bình tĩnh nhất, cứ từng giờ từng giờ trôi qua, anh ta ngày càng dễ bị kích động. Anh ta bắt đầu có vẻ khó chịu trước khuôn mặt lạnh lùng và thái độ bình tĩnh của Conway, mặc dù anh ta vừa ca ngợi sự lạnh lùng đó. Không lâu sau đó, họ bắt đầu cuộc tranh luận gay gắt trong tiếng ồn của động cơ máy bay. "Mau nhìn xem!" Mallison phẫn nộ kêu gào, "Chẳng nhẽ chúng ta chịu ngồi đây nhìn nhau để cái thằng điên này muốn làm gì thì làm à? Có cách nào bắt hắn phải ra khỏi khoang lái mà không cần phải đập bức vách hay không?"
"Không có cách nào đâu?" Conway trả lời, "Hắn có vũ khí, còn chúng ta thì tay không. Hơn nữa, trong số chúng ta không ai biết làm thế nào để hạ cánh".
"Việc này chắc chắn không quá khó. Tôi dám nói rằng cậu sẽ làm được".
"Mallison thân mến, tại sao anh luôn cho rằng tôi có thể tạo nên kỳ tích nhỉ?"
"Được rồi, cho dù thế nào, sự việc này đã làm cho chúng ta rối tung lên rồi. Chẳng nhẽ chúng ta không thể bắt cái gã đó hạ cánh hay sao?"
"Theo anh thì phải làm thế nào?"
Mallison ngày càng bị kích động. "Này, hắn đang ở đằng kia, đúng không? Hắn cách chúng ta có 6 inch thôi, hơn nữa chúng ta có ba người để đối phó một mình hắn! chúng ta cứ ngồi đây nhìn cái bóng dáng đáng chết của hắn ư? Ít nhất chúng ta có thể bắt hắn phải nói ra hắn định làm cái trò gì chứ?"
" Được rồi, hãy thử theo cách của anh xem sao". Conway đi về phía tấm vách ngăn giữa khoang lái và khoang hành khách. Khoang lái ở phía trước của máy bay và hơi cao hơn một chút. Có một tấm kính hình vuông khoảng 6 inch có thể đẩy ra, phi công quay đầu lại, hơi xoay người là có thể nói chuyện với hành khách qua tấm cửa kính. Conway gõ nhẹ vào cửa kính. Cũng gần giống như những gì cậu tưởng tượng, phản ứng từ bên trong không có gì là buồn cười. Gã đó hé mở cửa kính, tay trái cầm khẩu súng, chĩa nòng súng về phía Conway đẩy cậu lùi lại, chỉ như vậy, không nói một lời. Conway không tranh cãi gì với gã đó nữa và trở về ghế của mình, cánh cửa kính lập tức đóng lại.
Mallison theo dõi toàn bộ diễn biến nhưng vẫn không cam chịu. "Tôi nghĩ rằng hắn sẽ không dám nổ súng" Anh ta nói, "Có thể chỉ là để dọa dẫm thôi".
"Anh nói hoàn toàn đúng". Conway tỏ ra tán thành, "Nhưng tôi cho rằng tốt nhất anh nên đi kiểm tra lại một chút".
"Được, tôi thật sự cho rằng chúng ta phải phản kháng, không thể ngồi chờ chết như thế này".
Conway nhất trí với quan điểm đó. Từ quân đội Anh và các sách lịch sử trong trường học, cậu nhận thấy được một truyền thống, đó là sự anh dũng không hề sợ hãi của người Anh, quyết không đầu hàng và đã chiến đấu là phải thắng. Cậu nói: "Thời cơ chưa đến, chưa có gì chắc thắng mà cứ xông lên một cách mù quáng là điều ngu xuẩn, tôi không muốn làm thứ anh hùng đó."
"Rất hay". Barnard nhiệt tình chen vào câu chuyện. "Khi bị người khác khống chế, anh chỉ có thể chấp nhận theo sự sắp xếp, nhẫn nhục chịu đựng. Theo tôi, chỉ cần mọi người còn sống thì sẽ giữ được tính mạng, làm một điều xì-gà đi. Tôi hy vọng các anh không nên lo lắng sẽ xảy ra sự cố gì với chúng ta".
"Với tôi thì không có vấn đề gì, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến cô Brinklow thôi".
Barnard vội nhận lỗi với cô Brinklow: "Xin lỗi, thưa cô, cô không phiền nếu tôi hút thuốc chứ?"
"Không sao". Cô trả lời một cách thông cảm, "Tuy tôi không hút thuốc, nhưng tôi thích mùi của xì-gà".
Conway cho rằng mọi người phụ nữ sẽ đều sẽ nói như thế, nhưng cô Brinklow là người nói một cách tự nhiên nhất. Mallison đã có vẻ bình tĩnh hơn, không còn bị kích động như lúc nãy. Để thể hiện tình hữu hảo của mình, anh ta đưa cho Conway một điếu xì-gà nhưng bản thân lại không hút. "Tôi biết cảm nhận của cậu", anh ta nói một cách nhẹ nhàng, "Tình cảnh sắp tới của chúng ta không có gì lạc quan, xét từ một góc độ nào đó, tình hình rất tồi tệ, vì chúng ta không thể làm gì."
"Nhưng, xét từ một khía cạnh khác, việc này cũng có thể là một việc tốt". Anh ta không kìm được nên nói thêm một câu. Anh ta vẫn rất mệt mỏi. Tuy không phải quá rõ, nhưng trong tính cách của anh ta có một thứ mà người ta gọi là "lười biếng". Đến khi không chịu nổi nữa, không ai có đủ bản lĩnh để giải quyết vấn đề càng khó khăn hơn, cũng có rất ít người có thể gánh vác trách nhiệm này tốt hơn. Nhưng trên thực tế, anh ta không quá giỏi trong việc hành động và cũng không có ý định gánh vác trách nhiệm. Đây là hai việc anh ta phải làm, và còn phải cố gắng làm cho tốt. Nhưng anh ta lại luôn tìm cách đẩy việc này cho người có khả năng hoặc một người có thể làm một cách xuất sắc. Cũng chính từ những việc khôn lỏi này mà anh ta không những có được sự vinh dự trong thời gian tham gia quân đội, mà còn ít phải chịu đựng rủi ro nhất so với dự kiến. Anh ta không muốn đẩy trách nhiệm cho người khác, và cũng không muốn khoe khoang sự vô cảm của mình trong lúc biết chắc không thể làm gì được. Phản ứng nhạy cảm của anh ta đôi khi đơn giản bị cho là hành động bừa bãi, còn sự lạnh lùng trầm lắng thể hiện ở những lúc cần kíp của anh ta lại được mọi người khâm phục, cũng thường xuyên có người cho rằng anh ta quá ư là thận trọng. Các quan chức thích coi Conway là một người luôn mang thêm khó khăn cho chính mình, coi cái vẻ bề ngoài lạnh lùng của cậu ta là chiếc áo khoác che dấu tố chất tình cảm phong phú của mình. Nội tâm của Conway tiềm tàng một sự hoài nghi, có lúc sự hoài nghi này liên tục xuất hiện trong đầu cậu, cậu ta có thật sự lạnh lùng trầm lắng giống như biểu hiện bên ngoài hay không? Cho dù có xảy ra chuyện gì đều có thể bỏ mặc hay không? Nhưng cách nói này cũng giống như từ “lười biếng” đều không chính xác. Phần lớn mọi người đều thấy cậu là người rất đơn giản nhưng làm người ta khó hiểu, cậu chỉ thích yên tĩnh, suy tư chứ không thích những nơi ồn ào.
Cậu ngồi yên trên ghế đã khá lâu cũng là vì thật sự không còn việc gì khác để làm, cậu dựa vào ghế mà ngủ. Khi tỉnh giấc, cậu thấy những người khác hình như đều đã bị khuất phục mặc dù lúc nãy vừa lo lắng đến thế nào. Cô Brinklow nhắm mắt nhưng vẫn ngồi thẳng, giống như một bức tượng cũ kỹ phai màu; Mallison ngồi thượt trên ghế, một tay vuốt cằm; còn tay người Mỹ kia thì đang ngáy o o. Conway thấy rằng họ làm thế này mới là thông minh, không cần thiết phải gào thét lên như lúc nãy, làm cho mọi người đã mệt lại càng mệt thêm. Đột nhiên cậu lại cảm thấy trong người khó chịu, hoa mắt chóng mặt, nhịp tim tăng nhanh, hình như có một sức mạnh nào đó đang muốn ăn tươi nuốt sống mình. Cậu nhớ lại đã từng gặp phải triệu chứng này – đó là ở trên dãy Alpes của Thuỵ Sĩ.
Một lát sau, cậu ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời xanh trong như ngọc, trong ánh nắng chiều, cảnh tượng như trong một giấc mơ trải dài trước mắt, đẹp đến nghẹt thở, trong chốc lát bầu không khí tràn căng trong ngực cậu. Nhìn về phía chân trời xa xa, băng tuyết phủ kín trên các đỉnh núi nhấp nhô giống như một biển mây mênh mông bồng bềnh. Máy bay lượn một vòng trên không trung rồi bay về hướng Tây, dần dần hoà vào đường chân trời. Trong ánh sáng rực rỡ chói chang đến hoa mắt giống như là tác phẩm trên vải của các họa sĩ trường phái ấn tượng. Lúc này, chính trên vũ đài khổng lồ ấy, chiếc máy bay đang lượn trên vực sâu của một khe núi, đối mặt với bờ vực mây dốc đứng trắng xóa, nếu không có ánh mặt trời chiếu rọi bên trên, rất có thể sẽ tưởng rằng đó là một phần của bầu trời, giống như ánh sáng bạc lấp lánh hắt lên từ dãy núi Jungfraus trùng điệp ở Mürren.
Những thứ bình thường rất khó làm cho Conway có ấn tượng, hơn nữa cậu có một thói quen là không quá quan tâm đến “phong cảnh”, nhất là các khu phong cảnh nổi tiếng của thành phố được các nhân viên đặt thêm ghế ngồi trong các vườn hoa bằng những “suy nghĩ một cách chu đáo”. Có một lần, có người đưa cậu ta đến Tiger Hill ở Darjeeling để ngắm cảnh mặt trời mọc trên dãy Everest, cậu ta đã rất thất vọng trước ngọn núi cao nhất thế giới này. Nhưng lúc này, cảnh tượng tráng lệ đáng nghiêng mình ngoài cửa sổ này lại hoàn toàn khác, nó thật sự hoàn hảo, những đỉnh núi băng sừng sững và bức vách cao dựng đứng đó ẩn dấu một sức mạnh tự nhiên lạ thường, dường như chỉ cần dựa gần vào nó sẽ mạo phạm đến sự trang nghiêm và linh thiêng. Conway chìm vào dòng suy nghĩ, cậu đang cố hình dung ra vị trí trên bản đồ, suy đoán khoảng cách, ước tính thời gian và tốc độ bay. Một lúc sau, Mallison cũng tỉnh dậy, Conway đã vỗ nhẹ vào cánh tay của chàng trai.
Bản dịch riêng cho www.luyendichtiengtrung.com