Chi tiết bài viết
Đường chân trời đã mất - Chương 6-4
“Quỷ tha ma bắt, chính là anh ta! Sao cậu lại cho rằng như vậy?”
“Sáng nay, anh ta đánh rơi một cuốn sổ nhỏ, ông Trương nhặt được, ông ý tưởng là sổ của tôi nên đưa lại cho tôi. Tôi đã không kìm được tò mò nên đã mở ra xem, trong cuốn sổ có kẹp rất nhiều mẩu báo được cắt ra – khi tôi cầm sổ lên, một số mẩu báo đã rơi ra, tôi không giấu giếm gì việc đã đọc những mẩu báo đó. Những mẩu báo có thể là của riêng hoặc không phải. Nội dung các mẩu báo đều có liên quan đến Bryant và tin tức về việc tìm bắt anh ta, trong đó có một mẩu báo đăng ảnh, ngoài bộ râu ra, thì người đó hoàn toàn giống với Barnard.”
“Anh đã đề cập với Barnard việc này chưa?”
“Chưa, tôi chỉ đưa lại cuốn sổ cho anh ta mà không nói năng gì”.
“Tức là toàn bộ sự việc vẫn dừng lại ở chỗ anh nhận ra người trong bức ảnh trên báo chính là Barnard?”
“Uhm, cho đến lúc này thì đúng là như vậy”.
“Tôi cho rằng không thể vì thế mà phán đoán một người có tội. Tất nhiên anh có thể đúng – Ý tôi không phải nói rằng anh ta không thể là Bryant. Nếu anh ta đúng là Bryant thì càng chứng tỏ được nguyên nhân anh ta bằng lòng ở lại đây – anh ta khó có thể tìm được nơi ẩn náu nào tốt hơn ở đây”.
Conway tiếp nhận những thông tin này một cách thờ ơ, Mallison có vẻ thất vọng, vì theo cậu ta, điều này phải là một phát hiện đáng kinh ngạc mới phải. “Vậy thì, anh định xử lý việc này thế nào?” Cậu ta hỏi.
Conway trầm tư một lúc rồi mới trả lời: “Tôi không nghĩ được cách nào, hoặc là không làm gì cả, dù thế nào đi nữa, chúng ta có thể làm được gì?”
“Thật đáng ghét, nếu người này là Bryant….”
“Mallison thân mến, cho dù người này là Nero đi nữa thì đối với chúng ta lúc này cũng không có gì quan trọng cả! Cho dù anh ta là Thánh nhân hay là một kẻ lừa đảo, chỉ cần chúng ta ở đây, thì phải cố gắng giữ quan hệ tốt, tôi cho rằng thể hiện thái độ của chúng ta sẽ không giúp được gì để giải quyết chuyện này. Đương nhiên, nếu tôi nghi ngờ thân phận của anh ta từ khi còn ở Baskul, tôi sẽ tìm cách lấy liên hệ với Deli để tìm hiểu về anh ta – Đó chỉ là một thứ trách nhiệm chung. Nhưng với tình hình hiện nay, tôi cho rằng tôi có thể yêu cầu không chịu bất cứ trách nhiệm nào.”.
“Chẳng nhẽ anh không cảm thấy nhìn nhận sự việc như thế này quá ư bất cẩn hay sao?”
“Chỉ cần phán đoán hợp lý, tôi không để ý đến việc có bất cẩn hay không.”
“Tôi nghĩ, có phải ý của anh là chúng ta đã quên mất sự việc đã xảy ra hay không?”
“Hoặc là có thể anh không làm được, nhưng tôi vẫn tin rằng hai chúng ta cần phải giữ kín chuyện này. Không nên tiếp tục suy xét xem anh ta là Barnard hay Bryant hoặc anh ta là người như thế nào nữa, mà phải là tự bộc lộ ra từ hoàn cảnh khó khăn này khi chúng ta rời khỏi đây.”
“Ý của anh là chúng ta thả cho anh ta đi?”
“Ồ, ý của tôi hơi khác một chút, tôi muốn nói là chúng ta nên chuyển thú vui bắt được anh ta cho người khác. Sau khi anh và một người nào đó chung sống vui vẻ hòa thuận trong vài tháng, nhưng lại tận tay đưa anh ta vào nhà giam thì có vẻ không thích hợp lắm”.
“Tôi không đồng ý với suy nghĩ này. Con người này chỉ là một kẻ lừa đảo – tôi biết rất nhiều người đã tán gia bại sản vì hắn ta”.
Conway nhún vai. Cậu rất thích sự đơn thuần trong việc phân định trắng đen của Mallison. Chuẩn mực đạo đức được truyền thụ trong nhà trường có thể hơi thô, nhưng chí ít cũng rất chính xác. Nếu một người vi phạm pháp luật, thì bất kỳ ai cũng đều phải có nghĩa vụ buộc anh ta vào sợi dây pháp luật – điều này luôn được coi là nguyên tắc không ai được vi phạm. Luật pháp liên quan đến chi phiếu, cổ phần, bảng công nợ tài sản đương nhiên cũng không được xúc phạm. Bryant chắc chắn là đã vi phạm. Tuy Conway chả hứng thú gì với vụ này, nhưng cậu có ấn tượng đây là vụ án nghiêm trọng nhất trong các vụ án. Những gì cậu được biết chính là sự phá sản của tập đoàn Bryant khổng lồ ở NewYork, làm tổn thất hàng trăm triệu USD. Đây là một kỷ lục mới của sự phá sản, thậm chí trước đây trên thế giới chưa từng có. Ở một mức độ nào đó, hoặc xét từ một góc nhìn khác (Conway không phải là chuyên gia tiền tệ), Bryant luôn đùa giỡn với phố Wall và kết quả là bị phát lệnh truy nã.
Cuối cùng Conway cũng nói: “Thôi được, nếu anh nghe lời khuyên của tôi, không nên làm lớn chuyện này – điều này không phải là vì anh ta, mà là vì chính chúng ta. Đương nhiên, tôi cũng muốn anh nghĩ kỹ, anh đừng quên rằng, anh ta cũng có thể không phải là người như anh từng nói”.
Nhưng anh ta đúng là Bryant, sau bữa tối hôm đó, mọi việc đều đã rõ. Sau khi ông Trương đi khỏi, cô Brinklow bắt đầu tập trung vào bài ngữ pháp tiếng Tạng; ba người đàn ông tha hương ngồi với nhau uống café và hút thuốc. Nếu không có người Trung Quốc kia nhanh nhẹn khéo léo làm dịu không khí thì bữa tối đã chìm vào sự trầm lắng buồn tẻ. Hiện giờ ông Trương đã đi khỏi, sự trầm lắng khó chịu xuất hiện trở lại. Lần này Barnard không còn sự hài hước như thói quen nữa. Conway thấy rõ đó là do Mallison không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để cư xử bình thường đối với Barnard. Cũng rõ ràng thấy rằng Barnard nhạy cảm cảm nhận được có chuyện gì đó đã xảy ra.
Đột nhiên, tay người Mỹ đó quăng điếu xì-gà trên tay và nói: “Tôi đoán rằng các anh đã biết thân phận thật của tôi”.
Khuôn mặt Mallison đỏ lên và thoáng chút bất an, còn Conway thì vẫn trả lời một cách bình thản: “Đúng thế, tôi và Mallison đều đã biết”.
“Đáng chết, tôi đã sơ ý để các mẩu báo đó lung tung quá”.
“Ai cũng có những lúc sơ xuất mà”.
“Xem ra các anh rất bình tĩnh trước chuyện này, rất hay”.
Lại một quãng im lặng, cuối cùng, cô Brinklow cũng phá vỡ bầu yên lặng đó với chất giọng chói tai: “Tôi nghĩ rằng tôi không biết anh là ai, anh Barnard, tuy nhiên tôi phải nói rằng tôi luôn đoán anh đang có chuyến đi bằng một cái tên giả”. Tất cả đều nhìn cô Brinklow bằng ánh mắt hoài nghi, cô tiếp tục nói: “Tôi còn nhớ khi anh Conway nói rằng tên của tất cả chúng ta sẽ đăng trên báo, anh nói rằng điều đó không ảnh hưởng gì đến anh. Lúc đó tôi đã cho rằng Barnard không phải là tên thật của anh”.
Tên tội phạm cười một cách miễn cưỡng rồi châm thêm một điếu xì-gà. “Thưa cô,” cuối cùng hắn cũng cất lời, “Cô không những là một thám tử thông minh, mà còn vừa tìm được một cách nói rất hay cho hoàn cảnh của tôi hiện nay, tôi đang thực hiện chuyến đi bằng một cái tên giả. Cô vừa nói đúng, những điều cô nói hoàn toàn chính xác. Còn đối với hai anh đây, các anh đã phát hiện ra thân phận thật của tôi, ở một mức độ nào đó tôi không cảm thấy có gì nuối tiếc. Giả dụ các anh không tìm thấy dấu vết gì, thì chúng ta còn có thể cùng tiếp tục duy trì, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh mà chúng ta đang phải đối mặt, bây giờ có nói thêm gì với các anh cũng là không thích hợp. Các anh rất tốt với tôi, đến mức tôi không muốn gây thêm phiền phức gì cho các anh. Xem ra chúng ta hình như cần phải kết hợp chặt chẽ trong quãng thời gian sắp tới, cho dù sự việc chuyển biến tốt hay xấu đều cần có sự đồng lòng, chỉ có sự giúp đỡ lẫn nhau của chúng ta mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh này. Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ chúng ta cứ để thuận theo tự nhiên thôi”.
Bản dịch riêng cho www.luyendichtiengtrung.com