Chi tiết bài viết
Chi tiết bài viết

Đường chân trời đã mất - Chương 3-1

Đường chân trời đã mất - Chương 3-1 Conway có một thói quen thích bàng quan, nhưng chủ động tích cực vẫn là đặc điểm chính của cậu ta. Vừa mới xong, khi họ đang chờ đợi những người lạ mặt kia tới, cậu không muốn suy xét kỹ về việc sẽ phải ứng phó thế nào nếu có việc bất trắc gì xảy ra, cũng không phải vì cậu rất dũng cảm, cũng không quá lạnh lùng, và cũng không dựa vào sự tự tin tuyệt đối về sức mạnh của mình để đưa ra quyết định do sự thôi thúc của thời điểm này.

 photo chuong3-1_zps74d8d329.jpg

CHƯƠNG III

Conway có một thói quen thích bàng quan, nhưng chủ động tích cực vẫn là đặc điểm chính của cậu ta. Vừa mới xong, khi họ đang chờ đợi những người lạ mặt kia tới, cậu không muốn suy xét kỹ về việc sẽ phải ứng phó thế nào nếu có việc bất trắc gì xảy ra, cũng không phải vì cậu rất dũng cảm, cũng không quá lạnh lùng, và cũng không dựa vào sự tự tin tuyệt đối về sức mạnh của mình để đưa ra quyết định do sự thôi thúc của thời điểm này. Nếu xét từ góc độ xấu nhất, đây là một sự lười biếng, là không muốn mất đi sự vui mừng của một người bàng quan thuần túy đối với sự việc đang xảy ra.

Khi những người đó đi xuống núi mới thấy rõ họ có khoảng 12-13 người, họ khiêng một chiếc kiệu có rèm che. Lại một lúc nữa trôi qua, có thể thấy rõ trong kiệu có một người đàn ông mặc chiếc áo dài màu chàm. Conway không hình dung được họ muốn đi đâu, nhưng chắc chắn giống như lời cô Brinklow đã nói, Chúa cứu thế, đám người này sẽ đi qua đây. Khi họ đến gần hơn một chút, Conway chậm rãi đi về phía trước, vì cậu biết rõ cung cách gặp mặt của người phương Đông, và cậu sẵn sàng mất thời gian cho việc đó. Cậu dừng bước khi còn cách họ khoảng vài mét, rồi khom người kính cẩn chào. Điều làm cho cậu ngạc nhiên nhất là, người đàn ông mặc áo chàm đó xuống khỏi kiệu, ông bước về phía trước một cách kính cẩn và chìa tay ra, thế là Conway cũng chìa tay ra bắt tay ông ta. Cậu quan sát kỹ lưỡng người đàn ông đứng tuổi này: tóc muối tiêu, khuôn mặt được cạo sạch sẽ, chiếc áo dài bằng tơ có dệt hoa văn làm cho ông ta trông có chút trắng bệch và gày yếu. Ông ta cũng nhìn Conway một lượt, rồi tự giới thiệu bằng tiếng Anh một cách thành thạo hay là một cách rất chuẩn: “Chúng tôi đến từ ngôi chùa Lạt ma ở Shangri-La”.

Conway một lần nữa khom mình kính lễ, sau khi dừng lại một lát, cậu giải thích sơ qua quá trình cậu và ba người bạn bị đưa đến nơi heo hút này. Sau khi cậu kể xong, người Trung Quốc này tỏ ra thông cảm. “Điều này thật quá bất thường”, ông ta nói, rồi nhìn về phía chiếc máy bay bị hỏng như một phản xạ. Rồi ông nói tiếp: “Tôi họ Trương, phiền ông giới thiệu tôi với mấy người bạn của ông”.

Conway cố gắng mỉm cười một cách lịch sự. Cuộc gặp mặt làm cho cậu thấy bất ngờ: Một người đàn ông Trung Quốc có thể nói tiếng Anh thành thạo như thế này, hơn nữa còn biết cách xã giao kiểu London giữa cao nguyên hoang vu ở Tây Tạng. Conway quay người, lúc này mấy người kia cũng đã đi đến nơi và đang tròn mắt ngạc nhiên trước cuộc gặp đầy bất ngờ này. Conway bắt đầu giới thiệu từng người một: “Đây là cô Brinklow…Đây là Ngài Barnard, anh ý là người Mỹ…Đây là Ngài Mallison…Còn tôi là Conway. Rất vui mừng được gặp ông, cho dù cuộc gặp này cũng làm cho chúng tôi mơ hồ như việc chúng tôi bị đưa đến đây. Lúc nãy chúng tôi cũng đang dự định xuất phát để đến ngôi chùa Lạt ma của các Ngài, nếu Ngài có thể chỉ giúp cho chúng tôi điều gì đó thì thật may mắn cho chúng tôi quá”.

“Ngài đừng khách khí, tôi rất vui khi được trở thành người hướng dẫn cho các Ngài”.

“Tôi thật sự không muốn làm phiền Ngài. Ngài thật tốt bụng, nhưng nếu khoảng cách không quá xa…”

“Không xa đâu, nhưng đường rất khó đi. Tôi rất vinh dự được đi cùng với Ngài và các bạn của Ngài”.

“Nhưng thật sự…”

“Tôi sẽ đưa các Ngài đến đó.”

Conway cảm thấy nếu tranh luận ở đây, trong hoàn cảnh này sẽ là điều rất buồn cười. “Vậy thì tốt quá”, cậu trả lời, “Chúng tôi sẽ rất cảm kích”.

Mallison vẫn luôn khó chịu nhưng vẫn miễn cưỡng nghe hết những lời nói đầy khách sáo đó, cậu ta chen vào một câu nói đầy chua ngoa. “Chúng tôi sẽ không ở lại lâu”, cậu ta đường đột kêu lên lên, “Chúng tôi sẽ thanh toán tất cả, chúng tôi sẽ còn thuê các ông giúp chúng tôi trở về nữa. Chúng tôi sẽ nhanh chóng trở lại với thế giới văn minh”.

“Ngài có chắc chắn là đã cách xa nền văn minh không?”

Câu hỏi bình tĩnh của người đàn ông làm cho chàng trai thêm phần nôn nóng. “Tôi chắc chắn rằng đây cách nơi chúng tôi muốn đến rất xa, chúng tôi đều nghĩ thế. Chúng tôi sẽ rất cảm kích vì Ngài cho chúng tôi chỗ lánh nạn tạm thời, nhưng nếu Ngài có thể có cách nào giúp chúng tôi trở về, chúng tôi sẽ càng cảm kích Ngài hơn. Theo Ngài thì từ đây đến Ấn Độ cần bao nhiêu thời gian?”

“Tôi thật sự không rõ”.

“Được rồi, tôi hy vọng rằng chúng tôi sẽ không gặp phải rắc rối gì về việc này. Tôi đã từng thuê phu kiệu địa phương, tôi hy vọng bằng sự ảnh hưởng của mình, Ngài sẽ giúp chúng tôi trả được mức giá phải chăng”.

Conway cảm thấy những lời nói ngoa ngoắt này thật là thừa, cậu đang định chen vào mấy lời giải thích thì người đàn ông Trung Quốc kia đã trả lời một cách khảng khái: “Tôi có thể bảo đảm với Ngài, Ngài Mallison, các Ngài sẽ được tiếp đón một cách danh dự và cuối cùng Ngài sẽ không phải hối tiếc điều gì”.

“Cuối cùng!” Mallison kêu lên như vừa vồ được thứ gì đó. Đúng lúc đó, mấy người Tạng khỏe mạnh lực lưỡng mặc áo da dê, đội mũ lông, chân đi giày da bò lấy rượu và quả từ trong túi ra, họ bê lại mời để chặn cuộc khẩu chiến có thể xảy ra. Mùi rượu thơm nồng. Những quả xoài trong đám quả chín rục, sau một quãng thời gian dài bị đói, những món quả này thật sự không gì thơm ngon hơn. Mallison ăn một cách say sưa, còn Conway thì như trút được gánh nặng và miễn cưỡng với tay lấy một quả. Cậu rất lấy làm lạ là ở nơi cao thế này làm sao có thể trồng được xoài. Cậu cũng rất thích thú với ngọn núi xa xa bên ngoài dãy núi kia. Cho dù nhìn ngắm từ góc nào thì nó vẫn là ngọn núi làm cho người ta phải rung động, còn cậu lại cảm thấy kỳ lạ là trong sách của các du khách đã từng đến Tây Tạng không hề thấy ghi chép về ngọn núi này. Cậu vẫn say sưa ngắm ngọn núi, tâm hồn cậu như đã len qua các khe núi và các cửa ải hiểm hóc để lên đến đỉnh núi. Mãi cho đến khi Mallison gọi, cậu mới như tỉnh giấc. Cậu nhìn xung quanh và thấy người đàn ông Trung Quốc đang chắp tay hướng về phía cậu kính lễ. “Ngài Conway, Ngài đang ngắm nhìn ngọn núi kia à?” Ông ta hỏi.

“Vâng, ngọn núi đẹp quá. Tôi nghĩ, chắc ngọn núi đó phải có tên chứ?”

“Đó là ngọn Karakal.”

“Tôi nghĩ rằng tôi chưa từng nghe về ngọn núi này. Núi rất cao phải không?”

“Hơn 28000 feet.”

“Thật vậy sao? Trước đây tôi cứ cho rằng ngoài dãy Himalaya ra, không còn ngọn núi nào cao hơn được nữa. Chiều cao này đã được đo chính xác chưa? Và là số liệu do của ai vậy?”

“Ngài cho rằng là ai vậy, Quý Ngài thân mến? Giữa chế độ tăng viện và cách tính tam giác thì có gì khác nhau chứ?”

Conway rất thú vị với câu nói của ông ta và trả lời: “Ồ, không có gì khác - đương nhiên là không có gì khác rồi”, và cười đáp lễ một cách lịch lãm. Cậu cảm thấy không nên đùa như vậy, nhưng có lẽ cũng nên tận dụng một chút. Không lâu sau, cuộc hành trình đến Shangri-La bắt đầu.

Cả buổi sáng họ men theo đường núi leo ngược lên, sườn núi không quá dốc. Nhưng ở nơi cao như vậy so với mặt biển, sức lực tiêu hao rất lớn, không ai còn đủ sức để nói nữa. Người đàn ông Trung Quốc ngồi trong kiệu, trông rất xa hoa. Nếu cô Brinklow được ngồi trong chiếc kiệu to đẹp đàng hoàng thì ông ta không thể có được phong độ của một kỵ sĩ. Trong số mấy người bọn họ, Conway là người ít bị phản ứng bởi không khí loãng nhất, nhưng cậu phải rất tập trung mới có thể nghe lõm bõm được vài câu những người phu kiệu nói với nhau. Cậu hiểu được một chút tiếng Tạng, nhưng chỉ có thể đoán lờ mờ rằng họ rất vui khi trở về chùa Lạt ma. Cho dù Conway rất muốn chuyện trò với bọn họ nhưng không thể, vì ông ta đã nhắm mắt, nửa khuôn mặt khuất sau tấm rèm kiệu, hình như ông ta có một bí quyết gi đó để có thể chợp mắt một lát trong những lúc thích hợp như thế này.

Bản dịch riêng cho www.luyendichtiengtrung.com

LỚP LUYỆN DỊCH VĂN BẢN liên tục nhận học viên bạn nhé!