Chi tiết bài viết
Đường chân trời đã mất - Chương 4-3
Quả thực là như vậy, khi Conway tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, một sự tĩnh lặng sâu lắng hơn xuất hiện trong lòng cậu, dường như trong đầu cậu, trước mắt cậu đều là những kỳ quan tráng lệ. Lúc đó không có gió, nó trái ngược hẳn với những cơn cuồng phong trên cao nguyên hoang vu đêm hôm trước. Cả vùng núi giống như một vịnh cảng bị bao vây bởi lục địa, đỉnh núi Karakal là ngọn hải đăng của cảng biển. Cậu càng nhìn càng thấy giống, trên khuôn mặt phảng phất nụ cười, trên đỉnh núi tuyết đó lấp lánh ánh sáng, bầu trời và ánh trăng phản chiếu lên băng tuyết màu trắng xanh rực rỡ, thật tráng lệ. Không hiểu sao, cậu bỗng nghĩ tới việc hỏi ý nghĩa tên của ngọn núi này, câu trả lời của ông Trương cũng rất mơ màng: “Karakal, ý nghĩa của nó trong tiếng địa phương của vùng núi này là “Trăng xanh”.”
Conway không nói ra kết luận của mình, cậu cho rằng việc bản thân và những người đồng hành khác đến được Shangri-La đã được những người dân ở đây biết trước được. Cậu dấu suy nghĩ đó trong lòng, cậu phải làm thế, cậu cũng ý thức được rằng việc này rất quan trọng, nhưng đến sáng ngày thứ hai, cậu vẫn không dấu nổi mối nghi hoặc của mình, cho dù thế nào, cậu đều phải cố gắng không được gây chú ý nhiều cho người khác. Cậu vẫn tin rằng ở đây có gì đó rất kỳ lạ, thái độ của ông Trương tối qua cũng làm cậu khó có thể yên tâm. Thực ra 4 người bọn họ đã giống như bị giam cầm, trừ phi những người có quyền ở đây đồng ý giúp đỡ họ. Rất rõ ràng, trách nhiệm của cậu hiện nay là thúc giục họ nhanh chóng xử lý việc này. Rốt cuộc, cậu là người đại diện của Chính phủ Anh, cư dân trong một ngôi chùa Lạt-ma Tây Tạng không có lý do gì để từ chối cậu đưa ra bất cứ yêu cầu hợp lý nào…không nghi ngờ gì nữa, đây là quan niệm đúng đắn của một quan chức Chính phủ; hơn nữa, xét từ một mặt nào đó, Conway là một quan chức tiêu chuẩn, trong trường hợp cần thiết cậu hiển nhiên mạnh mẽ hơn bất kỳ ai trong mọi trường hợp; trong những ngày gian khổ cuối cùng trước khi rời đi, biểu hiện xuất sắc của cậu đủ để cậu nhận được địa vị kỹ sĩ và viết một cuốn tiểu thuyết thưởng cho cậu có tên là “Với Conway ở Baskul”. Trong cuộc bạo động điên cuồng gây nên bởi những kẻ bài ngoại mị dân, cậu đã thể hiện hết mình tài năng lãnh đạo của mình, cậu thu xếp cho những thường dân, bao gồm cả phụ nữ và trẻ em trong cái lãnh sự quán nhỏ bé đó, bắt buộc và dụ dỗ những kẻ bạo động đồng ý để họ đưa máy bay cỡ lớn đến đón người. Cậu cảm thấy đây không chỉ là một thành tựu nhỏ. Hoặc cậu đã tìm mọi cách và không ngừng viết báo cáo công tác để có được tấm huân chương danh dự năm mới của năm sau. Nhưng cho dù thế nào, cậu cũng đã có được sự kính phục sâu sắc của Mallison. Còn bây giờ chàng trai này nhất định đã rất thất vọng về cậu. Điều này thật đáng tiếc, nhưng trước đây mọi người thích Conway chỉ là vì họ chưa hiểu cậu. Thực ra cậu không phải là người có ý chí kiên quyết, mạnh mẽ và dốc lòng xây dựng đế quốc; những biểu hiện của cậu chỉ là sự biểu diễn kỹ xảo, vận mệnh lại an bài cậu phải biểu diễn nhiều lần lặp lại trong các sự vụ của Bộ ngoại giao, mà tất cả những điều đó chỉ là vì chút tiền lương mà bất kỳ ai đều có thể tìm thấy trong những ghi chép ở Whitaker.
Thực ra, câu đố về Shangri-la cũng như sự mơ hồ làm thế nào mà cậu đến đây được vô cùng cuốn hút và làm cậu khó xử. Nhưng cho dù thế nào, cá nhân cậu cảm thấy không có gì đáng lo lắng và đáng sợ cả. Do nghề nghiệp, cậu luôn bị đưa tới những nơi kỳ quái nhất trên thế giới, ở những nơi càng kỳ lạ, sự khốn khổ mà cậu phải chịu đựng càng ít, điều này đã trở thành một quy luật. Vậy thì tại sao phải oán hận? Chẳng lẽ là vì sự cố ngoài ý muốn chứ không phải sứ mệnh của Nhà trắng đưa cậu đến cái nơi kỳ quái nhất trên thế giới này?
Trên thực tế, Conway hoàn toàn không hề oán hận. Khi cậu tỉnh dậy lúc sáng sớm và nhìn bầu trời xanh dịu êm ngoài khung cửa sổ thì không còn muốn đến bất kỳ nơi nào khác trên thế giới nữa, cho dù là Peishawas hay đại lộ Piccadily ở Luân Đôn. Cậu rất mừng khi thấy mấy người bạn kia cũng đều tỉnh táo hơn sau một đêm được nghỉ ngơi thoải mái. Barnard còn phấn khích cười đùa với ga trải giường, buồng tắm, bữa sáng cũng như sự tiếp đãi chu đáo. Cô Brinklow cũng không thể không thừa nhận rằng cô không thể tìm thấy một khiếm khuyết nào ở những nơi cô đã xem xét. Đến Mallison cũng không còn mang bộ mặt nặng nề nữa và đã có chút yên tâm hơn. “Xem nào, hôm nay chắc chắn chúng ta không thể đi được rồi.”, cậu nói nhỏ, “ Trừ phi có người làm việc rất nhanh nhẹn. Họ đều là người phương Đông điển hình, không có cách nào để họ làm việc có hiệu quả nhanh hơn”.
Conway cũng có cảm giác đó. Mallison rời khỏi Anh chưa đến một năm, không có gì phải nghi ngờ, quãng thời gian đó đủ để cậu ta chứng minh một số nhìn nhận của chính mình, những suy nghĩ đó hoặc sau năm 20 vẫn sẽ không ngừng lặp lại. Ở một mức độ nào đó, những gì cậu ta nói cũng là sự thật. Nhưng theo cách nhìn nhận của Conway lại không phải là sự kéo dài khác thường của người phương Đông, còn người Anh và người Mỹ luôn khoa chân múa tay bằng sự cuồng nhiệt hoang đường thậm chí đến mức ngờ nghệch. Quan điểm này cậu không có ý chỉ những người phương Tây khác, nhưng cùng với tuổi tác và kinh nghiệm không ngừng tích lũy, cậu ngày càng kiên trì với suy nghĩ này. Mặt khác, ông Trương thật sự là một người thông minh nhạy bén khi nói tránh một cách khéo léo, còn sự lo lắng của Mallison cũng có lý do riêng của cậu. Conway lại hy vọng bản thân có thể cảm nhận một chút nôn nóng, như vậy có thể làm cậu dễ chịu hơn.
Cậu nói: “Tôi cho rằng hôm nay chúng ta tốt nhất nên chờ xem sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ, hy vọng tối qua họ có thể giúp chúng ta lạc quan hơn một chút”.
Mallison vội ngẩng đầu, nhìn Conway một cách phẫn nộ và nói: “Tôi nghĩ, chắc cậu cho rằng tôi nóng vội như vậy là để lừa gạt bản thân sao? Tôi không thể chế ngự bản thân, tối qua tôi cảm thấy người Trung Quốc đó thật đáng nghi ngờ, bây giờ tôi vẫn cảm thấy thế, sau khi tôi đi ngủ, cậu có được tin tức gì từ ông ta không?”
“Chúng tôi nói chuyện không lâu. Ông ta nói về mọi chuyện rất mơ hồ”.
“Hôm nay tôi nhất định sẽ tiếp tục thúc giục họ đáp ứng yêu cầu của chúng ta”.
“Tất nhiên rồi”. Conway tỏ vẻ tán đồng, nhưng không quá nhiệt tình với viễn cảnh của việc này. “Bữa sáng rất tuyệt”. Có bưởi, trà và bánh rán bạc hà (chupatties), các món đều được chuẩn bị rất cẩn thận, phục vụ cũng rất chu đáo. Lúc gần kết thúc bữa sáng thì ông Trương đi tới, hơi cúi người, rồi bắt đầu nói những lời lịch thiệp bằng tiếng Anh. Conway lại thích nói chuyện bằng tiếng Hán, nhưng cho đến lúc này cậu vẫn chưa để người khác biết điều đó, cậu biết nói ngôn ngữ phương Đông; cậu cảm thấy điều này có lẽ là một diệu kế. Cậu chăm chú lắng nghe những gì ông Trương nói, và thể hiện đã có giấc ngủ ngon lành nên cảm giác tốt hơn nhiều. Ông Trương tỏ ra rất vui trước biểu hiện đó và nói: “Đúng thế, đúng như một nhà thơ ở nước Anh của các Ngài đã nói, ‘Giấc ngủ có thể vá lại chiếc tay áo bị rách’.”
Bản dịch riêng cho www.luyendichtiengtrung.com